VÒNG TAY SAMURAI - Trang 74

Rinri có các dụng cụ cần thiết: giày cao cổ leo núi, áo liền quần như của phi
công vũ trụ, gậy leo núi. Anh thương hại nhìn đôi giày bas- ket và cái quần
jean của tôi nhưng nín nhịn không bình phẩm gì, chắc không muốn cứa dao
vào vết thương.

- Mình đi chứ? anh hỏi.

Tôi chỉ chờ có thế và thả cho đôi chân lồng lên. Đang là giữa trưa, trời nắng
và trong đầu tôi như cũng nóng rực lên. Tôi leo lên, sung sướng vì còn được
leo rất nhiều nữa. Một ngàn năm trăm mét đầu tiên là đoạn khó leo nhất:
nền đất chỉ toàn là dung nham mềm lún chân. Như người ta thường nói,
phải quyết tâm lắm mới leo được. Tất cả chúng tôi đều quyết tâm. Nhìn các
cụ già người nhỏ thó leo núi thành hàng thật đáng khâm phục.

Sau khi vượt qua một ngàn năm trăm mét đầu tiên, đường đi giống như mọi
ngọn núi khác, với đá và đất cứng rất tuyệt, xen lẫn những vùng có đá giăm
đen. Tôi đã đạt đến độ cao nơi con người tôi biến đổi hẳn. Tôi đợi Rinri
đang leo cách tôi hai trăm mét phía dưới, hẹn anh sẽ gặp nhau trên đỉnh núi.

Sau này, anh bảo:

- Anh không biết lúc đó có chuyện gì xảy ra. Em biến mất tăm.

Anh nói đúng. Vượt qua một ngàn năm trăm mét là tôi bi mất. Cơ thể tôi
biến thành năng lượng thuần túy và trong khi mọi người tự hỏi tôi đâu rồi
thì đôi chân cứ đưa tôi đi xa đến nỗi tôi thành ra vô hình. Một số người
khác cũng có đặc tính như thế, nhưng tôi chẳng biết có ai lại biến đổi bất
ngờ như thế, vì tôi chẳng giống Zarathoustra

[32]

chút nào.

Vậy mà tôi lại thành ra thế đấy. Một sức mạnh siêu nhiên xâm chiếm lấy tôi
và tôi cứ leo thẳng về phía mặt trời. Trong đầu tôi vang lên bài ca không
phải của thế vận hội Olympic, mà là của các vị thần núi Olympus. Hercule

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.