VÒNG TAY SAMURAI - Trang 99

cho chúng. Điều hấp dẫn nhất vẫn là hình dung ra cái lưng sưng phồng sau
bữa tiệc tùng của loài côn trùng.

Đương nhiên là không đời nào tôi lại tự hiến mình cho lũ muỗi rồi. Tuy
nhiên, tôi phát hiện ra là có thể nhẫn nhục chịu đựng bị muỗi cắn một cách
đầy cảm hứng. Không phải tôi hiến máu cho lũ muỗi xơi, mà là cho chúng
tiêm chích. Máu của tôi đủ dùng cho cả bữa tiệc tiêm chích của loài côn
trùng có cánh này. Vì chẳng còn cách nào khác nên tôi đành lòng làm bữa
tiệc cho chúng.

Qua trải nghiệm này, lòng kiên cường của tôi càng được củng cố: nhịn
không gãi là cách rèn luyện tâm hồn vô cùng hiệu nghiệm. Và không phải là
không nguy hiểm. Một đêm, nọc muỗi đầu độc não tôi đến mức không hiểu
sao tôi bỗng thấy mình trần truồng đứng trước cửa nhà mình vào lúc hai giờ
sáng. May là đường phố vắng tanh vắng ngắt và chẳng ai thấy tôi. Tôi trở
vào nhà ngay khi tỉnh lại. Làm người tình của hàng nghìn côn trùng Nhật
nguy hại thế đấy.

Tháng Mười, trời hết nóng. Mùa thu đến với vẻ huy hoàng quá đỗi. Khi mọi
người hỏi tôi nên đến Nhật vào mùa nào, tôi luôn trả lời là tháng Mười. Đó
là thời điểm chắc chắn cảnh vật và khí hậu luôn đẹp.

Cây thích ở Nhật đẹp hơn ở Canada nhiều. Khi muốn khen đôi bàn tay tôi
đẹp, Rinri vận lối nói truyền thống như thế này:

- Đôi bàn tay em hoàn hảo như lá thích.

- Lá thích mùa nào? - tôi hỏi, tự vấn xem tay mình màu xanh, vàng hay đỏ
thì đẹp hơn.

Anh mời tôi thăm trường đại học của anh, trường thực ra chẳng có gì nổi
tiếng, nhưng khu vườn thì đáng xem. Tôi mặc một chiếc váy dài bằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.