VÒNG XOÁY TỘI ÁC - Trang 183

“Về thôi em,” anh nói, “Chúng mình đứng đây lâu quá rồi.”
“Bỗng dưng sao anh có vẻ nghiêm trọng thế David? Anh lo sợ điều gì

à?”

Không do dự, anh nói: “Các bãi đỗ xe.”
“Thật à?”
“Chúng nguy hiểm mà. Bốn mươi phần trăm các vụ bạo lực xảy ra trên

tầng thượng bãi đỗ xe.”

Cô mỉm cười và ngoái nhìn qua vai. “Ở đây ngoài chúng mình ra chẳng

còn ai.”

“Mọi chuyện thường bắt đầu như thế đấy,” anh nói, “Ta nghĩ rằng mình

đã an toàn, không phải phòng ngừa gì cả và rồi lúc không chú ý ai đó đã lên
tới ngay phía sau.”

Những ngón tay cô nắm lấy mảnh giấy trong túi áo anh. “Em sẽ bảo vệ

anh, David. Em không để ai lẻn ra phía sau anh đâu.”

Anh nhìn hai khóe miệng cô nhếch lên. Cô kéo mảnh giấy và anh chậm

rãi thả nó ra. Vẫn nhìn thẳng vào mắt anh, cô lấy mảnh giấy, mở nó ra và
vuốt phẳng trên mặt lan can xi măng.

Cuối cùng cô nhìn xuống. “Cái gì thế này?”
“Chỉ là vài ghi chú của anh từ mấy tuần trước,” anh nhún vai,

Cô đọc to mảnh giấy: “‘Một người được Tom Kristoll nhận dạng là

Michael Beccanti đã bị giết đêm ngày mùng Bảy tháng Mười trong văn
phòng ở nhà của Tom bên sông Huron’. Câu vào đề ấn tượng quá nhỉ, khiến
em phải chú ý ngay lập tức.”

Loogan dựa vào tường. “Anh có thể viết lại hay hơn,” anh nói, “Người

chết không phải Michael Beccanti. Anh ta là Sean Wrentmore.”

“À,” cô nói, “Để em đọc tiếp nhé: ‘Người chết có một khẩu súng đeo ở

cẳng chân tại sao vậy?’ Câu hỏi hay đấy. ‘Có dấu máu và da dưới móng tay
của hắn, chứng tỏ đã có một cuộc xô xát với kẻ giết người’. Một suy luận
khá hợp lý.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.