VÒNG XOÁY TỘI ÁC - Trang 383

Khi Peltier lùi lại, có vẻ như hắn lần đầu nhìn thấy Loogan. Một nụ cười

nở ra trên khuôn mặt hắn khi hắn đắc thắng giơ khẩu súng lên. Những cơ
bắp trên cánh tay hắn co lại dưới chiếc áo sơ mi rách. Hắn xoay gót rồi lao
đi không một tiếng động qua con phố vắng vẻ. Cùng lúc đó, Nathan
Hideaway cũng nhìn thấy Loogan. Ông ta đứng im trên bãi cỏ chờ Loogan
lại gần. Ông vẫn mặc chiếc áo len và quần nhung kẻ y như lúc ở bãi đất
trống.

Hai người bọn họ cùng nhìn Jimmy Wade Peltier rảo bước trên vỉa hè

bên kia đường. Loogan mất dấu hắn, nhưng Hideaway vẫn tập trung nhìn
theo hắn rất lâu.

“Hắn là một kẻ tràng tráo, và không lấy gì làm thông minh,” cuối cùng

Hideaway nói. “Nếu tôi mà là anh, tôi sẽ không mất ngủ vì đã giết hắn
đâu.”

Giọng nói ông ta có thứ gì đó như mạch ngầm, giống tiếng lá khô xào

xạc.

“Lẽ ra ông không nên đưa cho hắn khẩu súng đó,” Loogan tự nghe thấy

mình cất tiếng. “Hắn dùng dao đã đủ tồi tệ lắm rồi.”

Hideaway quay mặt về phía Loogan rồi nhìn anh chằm chằm với ánh mắt

xuyên thấu. “Nó chẳng có ích gì cho hắn đâu,” ông ta nói, tay nâng con dao
của Peltier lên và chém vào cành cây du. Lưỡi dao xuyên qua cành cây một
cách vô hại.

Nhìn qua vai Hideaway, Loogan có thể thấy đèn hành lang của ngôi nhà

bên kia đường bật sáng.

Hideaway nâng dao lên và quan sát kĩ bóng mình phản chiếu trên lưỡi

dao.

“Nếu tôi có thể nhìn thấy chính mình,” ông ta nói. “vậy là tôi vẫn còn tồn

tại dưới dạng nào đó. Anh có tin đó là sự thật không?”

Loogan bỏ qua câu hỏi này. Anh nhìn từ đầu phố này tới đầu kia, chú ý

tới bất kì chuyển động nào. Nhưng không có gì cả. Trên bầu trời, một đám
mây dừng hẳn lại che khuất ánh trăng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.