VŨ BẰNG - CÁC TÁC PHẨM MỚI TÌM THẤY - Trang 100

rọt, rất lớn, sềnh sềnh ở trang nhất, ta đã nghe thấy cô Cẩn nói ý
để cho chồng hiểu rằng cô có D (ở mùi xoa) chứ ông Cổn bảo đó là
C thì không phải. Người ta có phải cứ thấy C là có thể bảo nhầm là
D đâu!

Những cái đó có lẽ lớn thật, lớn với báo kia, với cô Cẩn thực, nhưng

lớn gì với bà và với tôi?

Thứ tư

Thực, đến giờ người ta vẫn không thể hiểu tờ báo kia đăng bài

phỏng vấn bực "anh thư" và ông "anh hùng" kia để làm gì mà to
thế, và không biết lúc bà vợ ông chủ bút ấy đẻ con thì còn làm to
đến thế nào... Nhưng trước việc "phóng đại tin" này, việc "bịp bợm
văn chương" này, ta nghiệm thấy một điều này – chẳng biết đó là
điều vui hay điều buồn? – là trong làng báo ít lâu nay thường nảy
ra nhiều ông đi bắt chước người quá, hễ người ta vừa để... hở ra cái
gì ra một chút thì bắt chước liền và bắt chước không ngượng
nghịu. Rồi từ đấy người ta đánh đĩ nghề mình: thấy người đi
phóng sự Hải Phòng, mình cũng làm Hải Phòng phóng sự; thấy
người ta phỏng vấn anh Mực, mình cũng đi phỏng vấn mụ hàng me
cùng bán hàng với anh Mực; và thấy người ta phỏng vấn cũng thúc
người làm đi phỏng vấn.

Vẫn biết phỏng vấn là một cách viết không phải quyền sở hữu

của riêng một người nào cả. Nhưng thực ra, ta phải nhận rằng chính
vì cái óc đi bắt chước nên mới có chuyện khỉ bắt chước người, mất
một mảng các mặt bú rù đi... mà tờ báo kia mới có chuyện cũng đi
phỏng vấn, – mà phỏng vấn một chuyện cực quan trọng là hỏi vợ
chồng người ta đêm tân hôn cãi nhau đến thế nào mà đến nỗi
phải đem ra toà xin ly dị rồi về đăng báo ở dưới một cái đề thật lớn
"Một hoa khôi ở Hưng thành bị chồng kiện xin ly dị sau cuộc kết
hôn 18 ngày".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.