VŨ BẰNG - CÁC TÁC PHẨM MỚI TÌM THẤY - Trang 102

Vậy chúng tôi rất khen những ông nào thấy cái "phoóc-muyn"

20

Trung Bắc chủ nhật được nhiều độc giả hoan nghênh, cứ ngồi
đấy mà làm theo... Nghĩ làm gì cho hại óc! Và có óc đâu mà nghĩ.

Tôi chủ trương rằng muốn sướng, người ta không nên nghĩ làm

gì. Mà làm văn cũng vậy. Mà cả về thơ cũng thế. Nghĩ lắm càng vô
bổ. Cho nên tôi xin chịu cái ý kiến của ông Thao Thao

21

nó đại khái

thế này: Làm thơ Đường, thơ mới dài quá, mình phải nghĩ nhiều.
Âu là ta "cô" cái óc lại như "cô" thuốc phiện và mỗi bài thơ chỉ nghĩ
một câu cũng đủ. Đại khái muốn tả mùa rét ở hồ Hoàn Kiếm, ông
có câu thơ này:

Đông xám xịt bên hồ cứt trắng khô!

Thế là đủ. Cần gì phải nghĩ nhiều... Thơ ấy, ông Thao Thao

đặt tên là thơ một câu mà... tám chân. Tám chân, theo ý tôi cứ kể
cũng còn nhiều quá, còn phải nghĩ. Vốn xưa nay vẫn quý ông Thao
Thao, tôi có ý lạm bàn: ông nên bỏ hết cả chân đi mà chỉ cho thơ
đứng trên một chân như con cò hay con vịt khi ngủ cũng đủ, không
nên rềnh ràng làm chi. Nhưng xin nói ngay rằng ý kiến đó không
phải là ý kiến của tôi đâu, nhưng là ý kiến của Đạt-ta-nhan trong
truyện Ba người ngự lâm pháo thủ!

Đạt-ta-nhan bảo A-la-mỹ: Thơ "một câu" của Voiture khi trước bây

giờ lỡ thời rồi, anh nên làm thơ một chữ thôi, như tả cảnh mùa nực
thì chỉ hạ "Nực", buồn cảm về một chuyện gì thì ngâm "Sầu!" là
đủ...

A-la-mỹ làm theo và từ đó làm thơ một chữ và chết đói vì thơ.

Được người tình là bà Sơ-vơ-rơ thương tình giúp đỡ, A-la-mỹ dần
dần sống một cuộc đời vương giả; một hôm A-la-mỹ gặp Đạt-ta-
nhan, Đạt-ta-nhan bảo A-la-mỹ rằng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.