VŨ BẰNG - CÁC TÁC PHẨM MỚI TÌM THẤY - Trang 117

mình là những tiểu tướng như Địch Hổ, Địch Luông vẫn thấy ở trong
truyện Chinh Nam vậy.

Đã đành là con mẹ bán bánh tôm ở trường biết mặt cả bọn chúng

tôi. Nhưng, hôm ấy, chúng tôi chắc là nó không biết bởi vì nó
không có thói quen nhìn thấy chúng tôi trần truồng. Nó đứng tì
hai tay vào mạng mỡ, chửi rõ to một tràng rất vần vè rồi nó kết
luận rằng:

– Đồ con nhà mất dạy! Bà đào cha bới ông chúng mày cả lên bây

giờ, bà làm gì chúng mày mà chúng mày lại vây bà lại để ăn gì, bà thì
đi trình cẩm cho chúng mày tù mọt gông cả lũ. Con mẹ đến tai ác!
Dáng chừng cho thế là chưa đủ, nó lại "tái bút" một câu nữa:

– Cha mẹ chúng mày ở đâu, rồi bà tìm cho đến ngõ, hỏi rõ tới

tên bà chửi cho, có con có cái thì đem về mà dạy nhé!

Than ôi! mười tuổi đầu! Chúng tôi đã làm gì cho cha mẹ chúng

tôi mà để cho người ta rức móc tàn tệ thế? Bây giờ, lớn khôn rồi mà
cha mẹ thì già, còn nghề của tôi không đủ để phụng dưỡng các cụ lúc
mặt trời xế bóng, tôi ngồi viết lại câu chuyện mươi năm cũ mà
không khỏi buồn lòng. Lạy các cụ! Chúng tôi là trẻ con, chúng tôi dại
dột biết bao nhiêu, chẳng thế lúc ấy chúng tôi bị con mẹ bán bánh
tôm nó chửi, chúng tôi đã chẳng buồn một ly nào; trái lại, chúng tôi
lại còn lấy làm đắc chí mà cười lên ha hả. Thằng Tâm kêu:

– À! Nó chửi càn là nó sợ bọn ta!

Trần trùng trục chán rồi, chúng tôi lại lấy quần áo mặc vào.

Trời nắng lắm, trời đẹp lắm. Ôi! buổi chiều hè sung sướng biết
bao.

Chúng tôi không thể bỏ phí được. Chúng tôi không trèo lên đường

đê có nhiều người đi đâu, chúng tôi đi vào trong những bãi dâu và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.