VŨ BẰNG - CÁC TÁC PHẨM MỚI TÌM THẤY - Trang 324

Trú ẩn ở đâu? Như các ngài đã biết, bọn quan viên Ba Tai không

thể mặc áo sơ mi và mặc quần trong mà đi trú ẩn ở trong những
hầm hố đào ngoài phố. Họ đành phải trú ẩn ở nhà, mà nhà gác thì
làm sao mà có hầm ẩn được, họ đành phải chui cả xuống gầm
giường vậy.

Đèn tắt, mà người nào người nấy đều chạy như vịt tìm cách ẩn

thân, cái quang cảnh nhà bọn ông Ba Tai hát đêm ấy, lúc đó, thực
buồn và rợn; ai cũng nhịn thở để chờ cái tai nạn xảy đến, riêng có
một người, một người trong bọn, lại coi thường và cứ đi đi lại lại trong
nhà một lát rồi ngồi đánh bẹt xuống chính cái chỗ lúc nãy ông Ba
Tai ngồi.

Trong nhà không tiếng động, người ta nhịn thở chờ. Chờ thì cái gì

chẳng đến. Chửa đầy nửa phút đồng hồ một tiếng gầm bỗng
vang lên và làm rung cả trần nhà: người ta có cảm giác tiếng gầm
đó là tiếng gầm của trăm ngàn phi cơ oanh tạc họp lại mà hai cái
chân của người đàn bà vừa vào đó giẫm thình thịch trên sàn gác chính
là những quả bom hạng đại rơi xuống đất.

Ai sống? Ai chết?

Cố nhiên là những người ở dưới hầm, nghĩa là trốn xuống

dưới gầm giường ghế ngựa thoát nạn không việc gì. Chỉ chết cái
anh ngồi ở trên. Thực tình tôi không hiểu cái ông ngồi trên đó
"đâm mặt liều" ngồi lỳ ra đó để "thử xem vàng đá có bền gan" hay
định làm gì, những cảm tưởng thứ nhất mà ông này gây ra là làm
cho những người biết chuyện nhớ đến ngay những người "coi trời
bằng vung" nghe thấy tiếng còi báo động liền khuỳnh ngay tay
lại, vác mũi lên nhìn tàu bay trên trời...

Những người bướng bỉnh (hay rồ dại?) trong khi còi báo động

như thế tất phải bắt về nhà. Ông ngồi phềnh phệnh ở trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.