VŨ BẰNG - CÁC TÁC PHẨM MỚI TÌM THẤY - Trang 419

róm" ở trên vòng ngày xưa thì... chết không kịp ngáp! Dù sao, tôi
bao giờ cũng tin rằng anh em Bắc Kỳ đã không tập môn gì thì thôi
chứ đã có công tập thì bao giờ cũng mau tấn tới, không khó khăn gì
cả. Tôi chắc chỉ một năm nữa cua-rơ Bắc leo dốc cũng giỏi như đi
đường trường vậy.

Nói đến đây, Bổng xoa tay nhổm nhổm ở trên ghế, như kiểu

sắp làm một sprint,

6

vù cười lên ha hả, tưởng có thể vỡ cả nhà ra

được: "Thích quá, thích quá, ông ạ. Làng xe đạp nước ta tiến quá.
Thứ nhất là anh em xứ Bắc ta không những đã tài lại có nhiều
mánh lới và biết đồng tâm nữa".

Tôi nói: Tôi biết rằng trong các cua-rơ xe đạp cũng như bất cứ

trường hợp nào trong đời người ta sự đồng tâm cũng là cần.

– Chính thế. Không đồng tâm là hỏng hết. Nếu có cách gì

nhắn ngay được cho các cua-rơ hiện giờ đương rong ruổi trên đường
thiên lý, ông làm ơn nhắn hộ với các anh em tôi rằng ở Hà thành
hiện nay có một người bạn thân của họ lúc nào cũng cầu chúc cho họ
luôn luôn đồng tâm hiệp lực với nhau và ăn ý với nhau trong tất cả
các trường hợp đem thi hành mánh lới. Ông ạ, trong các cuộc đua xe,
tài sức là cần nhưng mánh lới cũng quan trọng không kém gì. Tôi có
thể kể hết mánh lới tôi dùng mà tôi vẫn thường nói cho các anh em
tôi biết, nhưng có lẽ ông không nên viết ra làm gì.

Bổng cười và nói thêm:

– Bí mật nghề nghiệp mà lại! Vâng, ông Bổng. Hôm nay ngồi

thuật lại câu chuyện giữa ông và tôi, tôi xin nhớ lại lời hẹn, không nói
về các mánh lới đó trên mặt báo.

Nhưng ông có thể cho tôi biết rằng một phần lớn sự đắc

thắng của ông ngày trước là nhờ vì đâu không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.