VŨ BẰNG - CÁC TÁC PHẨM MỚI TÌM THẤY - Trang 435

xường trứng muối mua tết, nhưng vì nhà quê không có cái ăn ông
đã xơi tiệt hết cả rồi. Ông lại phải mua nữa, nhưng vừa nghĩ thế thì
bà ấy đã bảo: "Gạo cao lắm không mua trữ thì đến hai bảy, hai tám
tết không thể mua được nữa đâu". Ấy, cái chuyện ấy là cần nhất.
Ông phải nghĩ đến nó và ông thấy số 100 của ông găm từ đầu
chạp để sắm tết đến bây giờ đã gần như không còn gì. Mấy đứa
trẻ u ơ đòi áo mới. Lại tên người nhà ra vay trước một tháng công để
gửi người làng cầm về hộ để giúp bà mẹ năm nay 78. Người đàn bà
lo tết thấy phờ người. Có trăm đồng bạc lo tết hẳn hoi mà kết
cục sáng ngày 28 chỉ mua được có chậu cúc, ba cành hoa la-dơn,

5

hai

xe cát đổ ngoài sân để phòng thủ thụ động và giữ được đồng bạc mở
hàng cho trẻ... trời ơi là trời! Dù không là thi sĩ, bà cũng muốn bắt
chước Tản Đà tiên sinh:

Ngoảnh đi ngoảnh lại đã đến tết,

Bà đến năm nay mới thật chết.

Phi cơ bay nhăng không câm mồm,

Hầm hố chạy tếu, chẳng ấm đít.

Ngoài sân lù lù đống cát cao,

Pháo đốt tịnh không mà khét lẹt.

Thì ra năm "Ngựa" chỉ "chạy" nhiều.

Ối tết! ối tết ơi là tết!

Người ta vẫn thường nói: "Ở thành thị, người ta bị nhiều cái

thiệt". Thật không đúng gì bằng cái đêm ba mươi, theo lời ca dao là
một đêm rất lạ: Anh hỏi em, em chẳng biết gì, em chỉ biết rằng
trời đen tối sì sì là đêm ba mươi. Cái đêm ba mươi tết đen sì ấy,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.