VŨ BẰNG - CÁC TÁC PHẨM MỚI TÌM THẤY - Trang 67

mụ có dính hồ. Lúc người bán hàng mở ngăn rút để trả lại tiền, mụ
sờ vào ngăn rút và khi nói "tôi để rơi ra đất bao nhiêu giấy bạc" thì
mụ cầm giấy bạc ở trong ngăn kéo và vò lại: thể nào giấy bạc cũng
dính vào lòng bàn tay mụ. Mụ cố làm tối tăm mặt mũi người ta và
lấy tiền trong lúc người ta không ngờ nhất. Đoạn, mụ giả tảng xin
một chén nước uống và thắt lại thắt lưng: chính lúc ấy mụ bỏ
tiền vào túi, nhưng không lúc nào miệng mụ ngớt chửi rủa những
quân ăn cắp!

Ấy, chuyện chỉ có thế, chứ mụ có bùa yêu hay thôi miên thuật gì

đâu. Hoạ chỉ có các ông phóng viên phóng đại chuyện ra; có thuật...
cái thuật nói phét, cái thuật làm to chuyện.

Thứ Tư

... Làm cho tôi lại nhớ đến một câu chuyện cổ nói về bốn ông

ngồi nói phét với bà con. Một ông nói:

– Tôi, tôi đã trông thấy một con cá to lắm, to đến nỗi người ta

phải làm một cái đó dài năm thước thì mới bắt được nó vào trong.

– Thế đã lấy gì làm lạ. Con cá mà tôi đánh được chui vào cái đó

5 thước không vừa, đến nỗi nó phải gấp đôi người lại. Ông thứ ba
nói khoác ghê hơn:

– Thế đã to. Nhưng con cá tôi trông thấy thì gấp đôi người lại ở

trong đó không đủ, nó phải xoáy trôn ốc lại! Đến lượt ông thứ tư.
Ông thứ tư không nói gì. Mọi người hỏi làm sao? Ông nói:

– Tôi không nói vì con cá của tôi to quá, không biết thế nào mà

nói. Lúc vớt được cá lên tôi không thấy cái đó đâu, thì ra con cá của
tôi nó đã nuốt cái đó vào trong bụng. Đó là chuyện đời xưa. Đời nay,
một tờ báo hàng ngày ở đây vừa mới đăng tin rằng: "Dân chài lưới ở
Camphamine đánh được một con cá song to gần bằng con ngựa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.