VƯƠNG TRIỀU SỤP ĐỔ - Trang 145

cháy. Thái tể Nguyên Trác đứng trên đài cao kêu gọi quân cấm vệ hiệp sức
với các vị tướng trong tôn thất trừ đứa hôn quân. Năm đô quân trong vệ kim
ngô đóng trụ xung quanh cung Cảnh Linh, không một người nào chống lại
quân nổi dậy, họ tản đi hết.

Nhật Lễ đang ôm một ả vũ nữ trong lòng ngồi xem hát, thấy tiếng quân

reo bốn mặt, tiếng phá cửa thình thình, ánh lửa sáng lóa đầy sân; biết là có
biến, Lễ đẩy ả vũ nữ rồi lùi vào phía sau bức bình phong, khom lưng ấn nút
then máy ở góc tường. Ván sàn bật lên, một con đường hầm hun hút hiện ra.
Nhật Lễ tụt xuống kéo tay sập cửa hầm, khóa chốt then máy rồi cứ lần theo
vách hầm ra khỏi cung Cảnh Linh. Nhẽ ra có thể ở lại trong hầm, nhưng
Nhật Lễ sợ có kẻ phản bội nên phải thoát ra khỏi nội điện. Nhật Lễ trườn
mình trong lạch suối Đào Nguyên thả thuần một thứ bạch liên, nhưng cuối
mùa, sen tàn gần hết, nhà vua phải rúc đầu vào đám lá héo vừa gãy cuống
rục xuống để che khuất đầu.

Lại nói đoàn quân nghĩa của cha con bác cháu thái tể Nguyên Trác phá

cửa vào được hậu cung, bắt gặp đám con hát của giáo phường vẫn còn
nguyên y phục các vai diễn, son phấn trát bự cả mặt mày. Mấy ả cung tần
ăn mặc hớ hênh mặt xám ngoét như đổ chàm. Vài quan hoạn trong chi cục
nội nhân nhìn đám võ sĩ huơ đao tra hỏi Nhật Lễ trốn đâu, mặt nghệt ra,
mồm há hốc kinh sợ tới mức không khép được miệng lại nữa. Cả đám
người ấy đều xác nhận: "Quan gia có ở đây". Nhưng chúng chỉ nói sai một
chút: "Quan gia vừa bỏ đi đâu độ nửa khắc". Vì vậy, đám nghĩa binh không
nghĩ đến việc trong hậu cung có đường hầm, mà chỉ sục tìm khắp các nơi
trong cung. Lùng sục không còn một khe kẽ nào, đoàn quân đuốc lửa sáng
trưng ào ạt tỏa ra soi các lùm cây cảnh, các hòn giả sơn trong vườn. Có tới
cả chục người soi đuốc xuống suối Đào Nguyên. Suối nước trong tới đáy,
không một vết dấu nghi ngờ. Đoàn người lại kéo nhau ra chiếc cầu mới bắc
qua suối Đào Nguyên sang đảo lớn trong hồ. Mọi người cứ giễu qua giễu lại
trên mặt cầu, ánh đuốc cháy rừng rực, tàn than rơi xuống mặt nước xèo xèo.
Nhật Lễ hoảng quá cắn chặt hai hàm răng cho đỡ run, hai tay ấn lút lòng đất
không dám hé mắt nhìn trời. Lát sau thấy mọi người tản mác bảo nhau:
"Chạy thoát rồi!". Mãi tới lúc ấy Nhật Lễ mới dám hé mắt nhìn qua cái lỗ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.