VƯƠNG TRIỀU SỤP ĐỔ - Trang 300

Mặt nhà vua hơi tái đi, ngài cảm như mình bị xúc phạm.
Nhưng Nghệ tông trấn tĩnh được ngay. Ngài thầm nhủ: "Cũng đúng

thôi. Đây là ý nguyện của Tư đồ. Vì thế y mới có sớ cáo quan".

Vừa lúc Nguyên Đán dâng rượu.
Nhà vua tươi cười đỡ lấy. Mùi nếp thơm quyện với kim cúc tạo thành

một thứ hương thanh khiết lạ lùng. Vua khen chế khéo, rồi hỏi:

- Mấy bức liễn em viết treo đây, có phải em trích trong "Qui khứ lai từ?"
- Bẩm vâng. Nguyên Đán đáp.
- Vậy là em đã cùng một chí hướng với Đào tiên sinh?
Trần Nguyên Đán mỉm cười:
- Dạ, xin thượng hoàng gia ân.
- Chao ôi, ta muốn về tận “Thanh hư động" xem em đã thật sự có chí lui

về dưỡng nhàn chưa, hay có điều gì ẩn ức với ta mà em cáo thoái thì ta
không cho về đâu.

- Dạ, tâu thượng hoàng. Trần Nguyên Đán vừa nói vừa ve vuốt chòm

râu bạc. Thấm thoát thần đã lục tuần, đầu tóc không còn một sợi nào xanh
đen nữa. Nguyên Đán so vai làm như người đã xuống sức lắm - Bây giờ đi
lại không còn thấy vững cái chân nữa, nếu thần còn tại triều sẽ như là một
thứ đồ rách ngáng chỗ, làm cản chân người khác.

Nghệ hoàng nhìn Trần Nguyên Đán quả thật có động lòng trắc ẩn. Nhà

vua an ủi:

- Ta không ngờ râu tóc Tư đồ bạc mau quá. Có dễ ta hơn em đến sáu

bảy tuổi, nhưng tóc râu ta chưa đến nỗi bạc như em.

- Dạ, thần bị cái chân huyết hơi kém ạ.
- Thôi được, ta không cản trở con đường dưỡng nhàn của em nữa.
Nguyên Đán thầm nghĩ: "Sự thật, tôi đâu có cầu nhàn. Tôi chỉ chán cái

triều đình rối ren của bệ hạ. Chán hơn hết là bệ hạ, hởi ông cũng chỉ là một
con rối trong tay kẻ khác mà không tự biết".

Vẻ như phân vân, nhà vua gạn hỏi:
- Vậy chớ em có còn điều gì tâm huyết cần nói với ta?
- Muôn tâu, mấy tháng gần đây, đầu óc thần như lú lẫn, chợt nhớ, chợt

quên, ấy là triệu chứng của tuổi già không sao cưỡng nổi. "Ôi, tôi còn gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.