VƯƠNG TRIỀU SỤP ĐỔ - Trang 95

cả lũ bảy tên đại gian, đại ác. Tức như tôi đánh một nước bạc cuối cùng -
thuần những lá bài ngửa. Như thế có nghĩa là hoặc nhà vua bỏ tôi, hoặc bỏ
cả lũ gian thần. Tình thế như thế nào quan huynh đã biết. Nếu tôi vẫn tiếp
tục ở lại triều thì chuế cho nhà vua quá. Mà lũ kia chắc chắn là chúng sẽ
giết tôi vậy tôi phải ra đi. Đi như thế này tức là đi lánh nạn đấy!- Nhấp thêm
một hớp rượu, tiên sinh lại vuốt râu cười khà khà - Một nhà giáo không
màng tước lộc, bỏ vào chốn rừng sâu, đời cho thế là đi ở ẩn. Chúng không
ngu đến nỗi lại đi giết người ở ẩn. Thế là tôi thoát nạn! Ha, ha! Quan huynh
đã rõ chưa nào?

Trần Nguyên Đán gượng cười, ông tự thẹn vì mình cũng lầm như thiên

hạ khi nghĩ về tiên sinh.

- Mà tôi cũng định nay mai trở lại gia hương thôi. Tuổi già, sức xuống

lắm. Vả lại ở đây lam chướng.

Thấy Chu An thực lòng cởi mở. Nguyên Đán dè dặt hỏi:
- Dám xin tiên sinh cho tôi một lời khuyên.
Chu An mỉm cười:
- Ở cái tuổi của quan huynh là "nhi bất hoặc" rồi. Tôi còn dám khuyên

điều gì nữa. Nhưng nếu tôi vào địa vị quan huynh thời tôi ẩn tại triều. Ẩn tại
triều mới là đại ẩn.

( Ý nói Trần Nguyên Đán đã vào cái tuổi bốn mươi rồi, không ai lừa nổi

nữa. (Tứ thập nhị bất hoặc - lời của Khổng Tử).

- Sao tiên sinh không làm thế?
- Cảnh ngộ tôi khác, tôi không đi là hỏng, là mất mạng. Còn quan huynh

lại ở cảnh ngộ khác. Nếu quan huynh bỏ quan chức mà về lúc này, dễ bị vu
có ý đồ làm phản, là mắc họa đấy.

Trần Nguyên Đán tái mặt, hỏi luôn:
- Sao lại như vậy, xin tiên sinh chỉ bảo giùm cho.
Chu An rót thêm rượu cho Nguyên Đán, ông rung đùi, vuốt râu rồi

thong thả nói:

- Quan huynh có hai cái thế là ở và đi. Tôi nói cái thế tại triều trước.

Hiện nay tước là quốc thượng hầu cao lắm. Đứng vào hàng đầu triều đấy.
Nhưng chức và quyền lại rất nhỏ, coi sóc chỉ có một tòa Khâm thiên giám

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.