XÁC CHẾT DƯỚI NƯỚC - Trang 147

gần hết vì máy bán Coca tự động không cần biết mấy đồng xu có phải là
bạc nguyên chất hay không. Rồi các tấm thẻ bóng chày, tem, hình các cô
gái. Nó chưa bao giờ giữ cái gì được lâu. Nó nói nó thích nghề báo vì công
việc không bao giờ giống nhau.

Tôi vẫn lắng nghe trong khi bà tiếp tục với nỗi đau buồn khôn xiết.

- Tại sao nó lại thế chứ, tôi còn nghĩ nó có thể mang người mẹ này đi

đổi lấy người mẹ khác nếu đổi được. - Một giọt nước mắt rơi xuống gò má
người đàn bà đang đau khổ. - Tôi cũng đoán là nó đã chán ngấy mẹ nó rồi.

- Chán đến nỗi không chấp nhận sự hỗ trợ về tài chính của bà ư, bà

Eddings? - Tôi hỏi tế nhị.

Bà ngước lên.

- Tôi nghĩ cô đã đi quá sâu vào chuyện riêng tư.

- Vâng đúng vậy, và tôi rất tiếc đã khiến bà phải nói về chuyện này.

Nhưng tôi là bác sĩ, và giờ con trai bà là người bệnh của tôi. Trách nhiệm
của tôi là phải làm mọi cách có thể để tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với
cậu ấy.

Bà hít một hơi sâu, tay run rẩy chạm vào chiếc cúc trên cùng của áo

khoác. Tôi chờ đợi khi bà cố nén lại những giọt nước mắt.

- Tôi vẫn gửi tiền cho nó hàng tháng. Cô biết thuế gia sản là như thế

nào rồi đấy. Ted cũng đã quen với lối sống tự lập. Tôi nghĩ tôi và cha nó
cũng thật đáng trách. - Bà gần như không thể nói tiếp được nữa. - Cuộc
sống vẫn chưa đủ khắc nghiệt đối với các con trai tôi. Tôi không nghĩ cuộc
đời này lại khắc nghiệt với tôi đến thế cho tới khi ông Arthur qua đời.

- Ông nhà làm gì ạ?

- Ông ấy làm việc cho một công ty thuốc lá. Tôi gặp ông ấy khi đang

còn chiến tranh, lúc đó hầu hết thuốc lá trên thế giới đều được sản xuất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.