XÁC CHẾT DƯỚI NƯỚC - Trang 151

- Lần cuối cùng chị ta qua nhà là khi nào?

- Tôi cũng không biết. - Bà nói vậy và tôi cũng cảm thấy bà đã quá mệt

mỏi với các câu hỏi rồi. - Chắc hôm nào đó trước lễ Giáng sinh, tôi nghĩ
vậy, vì chị ta bị cảm.

- Corian có bao giờ nói với bà về những thứ đồ đạc trong nhà cậu ấy

không?

- Chắc cô muốn nhắc đến súng ống của nó? Nó bắt đầu sưu tầm mấy

thứ ấy khoảng một năm trước. Tất cả những gì nó muốn trong dịp sinh nhật
là giấy phép sử dụng súng của một cửa hàng súng nào đó quanh đây. Có vẻ
như phụ nữ không dám vào những nơi như vậy.

Có lẽ là vô ích nếu muốn thăm dò thêm điều gì, vì người đàn bà này

chỉ có một mong ước duy nhất là con trai bà vẫn sống. Ngoài điều đó ra thì
bất cứ chuyện gì hay câu hỏi nào cũng đều là sự xâm phạm mà bà kiên
quyết muốn lảng tránh. Tôi về đến nhà lúc gần mười giờ và suýt trượt ngã
hai lần trên những con phố vắng vẻ vì trời quá tối không thể nhìn thấy gì.
Đêm lạnh thấu xương, người tôi ướt đẫm giống như cây cối và mặt đất đang
bị bao phủ bởi một lớp băng tuyết vậy.

Tôi thấy chán nản vì dường như không ai biết Eddings là người như

thế nào ngoài những gì mà anh ta thể hiện ra ngoài khi còn sống. Tôi biết
cậu ta sưu tầm đồng xu, bướm và luôn tỏ ra rất quyến rũ. Cậu là một nhà
báo đầy tham vọng với một khả năng tập trung giới hạn, và tôi nghĩ thật kỳ
lạ khi tôi đã đi bộ trong thời tiết như thế này chỉ để nói về người thanh niên
đó. Tôi tự hỏi liệu Eddings có nghĩ tôi nói được điều gì với cậu ta, nghĩ đến
đó tôi thấy lòng se lại.

Tôi không muốn nói chuyện với bất kỳ ai nên khi về đến nhà, tôi đi

thẳng lên phòng. Tôi đang sưởi tay bằng nước nóng thì Lucy xuất hiện.
Nhìn mặt nó tôi biết ngay là đang có chuyện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.