XÁC CHẾT DƯỚI NƯỚC - Trang 182

- Không, cháu để đằng kia.

Chúng tôi nhìn nhau. Đôi mắt nó sưng lên. Nó sịt mũi thật to rồi lại xì

mũi.

- Cháu có hiểu rằng ngốn những thứ này tai hại đến thế nào không hả?

- Dì cứ nhìn những gì mà dì phải ngốn quanh năm ngày tháng ấy. Rõ là

liều thân.

- Không. - Tôi nói. - Liều thân là dấn bước nhưng không phải cứ đứng

nguyên ở đó. Cháu phải để cao sức mạnh của kẻ thù cũng ngang bằng với
sự khinh miệt nó. Nếu không thế, cháu sẽ thất bại, Lucy ạ. Giờ thì tốt hơn
hết cháu nên đọc thứ này.

- Cháu hiểu. - Nó nói khẽ và với cuốn Kinh Thánh tôi để dưới chân

giường. - Cái gì đây? Cháu phải đọc hết trong tối nay à?

- Dì mượn của nhà thờ đấy. Dì nghĩ cháu cũng muốn đọc.

- Quên nhà thờ đi. - Con bé nói.

- Tại sao?

- Bởi vì nó đã quên cháu rồi. Cháu nghĩ loài người cứ thích coi cháu là

cái giống lầm lạc cơ. Cứ như thể cháu nên xuống đi ngục hay bị tống cổ vào
tù vì cháu như thế này. Đó là những gì mà cháu muốn nói đấy. Dì không
biết cảm giác bị cô lập là như thế nào đâu.

- Lucy, hầu như cả cuộc đời dì bị cô lập. Thậm chí cháu còn không biết

khái niệm bị phân biệt đối xử là gì mãi cho tới khi cháu là một trong ba phụ
nữ ở lớp học trường Y. Ở trường luật nữa chứ, học viên nam sẽ không đời
nào cho mượn vở nếu như cháu bị ốm và nghỉ học. Đó là lý do vì sao dì
chẳng ốm bao giờ. Đó là lý do vì sao dì không bị say xỉn và nằm bẹp trên
giường. - Tôi nói gay gắt vì biết rằng cần phải như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.