XÁC CHẾT DƯỚI NƯỚC - Trang 184

Tôi ăn một quả chuối và pha cà phê. Khoảng tám rưỡi tối, máy điện đàm
trên mặt quầy bar réo vang khiến tôi giật mình.

- Đơn vị 600 gọi trạm 1. - Giọng Marino vang lên.

Tôi nhấc máy và trả lời.

- Trạm 1 đang nghe.

- Cô có thể gọi cho tôi vào một số điện thoại này được không?

- Đưa số cho tôi. - Tôi nói, cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Đường dây điện đàm của văn phòng tôi bị giám sát, nên bất cứ khi nào

có vụ gì đặc biệt nhạy cảm, các thám tử thường cố gắng tránh điều này.
Marino đưa cho tôi một số điện thoại công cộng. Anh nhấc máy.

- Có chuyện gì vậy? - Tôi không để phí thời gian.

- Tôi không gọi đến phòng giám định pháp y vì biết cô muốn chúng tôi

báo tin cho cô đầu tiên.

- Chuyện gì vậy?

- Mẹ kiếp, tôi thực sự xin lỗi. Nhưng chúng tôi dang giữ Danny.

- Danny ư? - Tôi bối rối.

- Danny Webster. Nhân viên ở văn phòng Norfolk của cô.

- Anh nói anh đang giữ cậu bé là có ý gì? - Nỗi sợ hãi bóp nghẹt lấy

tôi. - Cậu ta đã làm gì vậy?

Tôi hình dung ra cậu bị bắt giữ đúng lúc đang lái chiếc xe của tôi.

Hoặc cậu ấy đã làm hỏng nó. Marino nói:

- Bác sĩ, thằng bé chết rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.