XÁC CHẾT DƯỚI NƯỚC - Trang 323

- Em đoán cái người mặc com lê đi theo chúng ta đến đây là nhân viên

đặc biệt của hãng Hàng không Anh.

- Để anh trả lời câu hỏi của em theo cách này vậy. Nếu chúng ta không

ở đây một mình, Kay ạ, thì anh cũng sẽ không nói cho em biết đâu.

Chúng tôi nhìn nhau trong một lúc lâu hơn. Chúng tôi chưa bao giờ ra

nước ngoài cùng nhau và lúc này dường như không phải là thời điểm để bắt
đầu. Anh mặc một chiếc áo vét xanh tím than, màu đậm đến nỗi gần như
ngả sang đen, áo sơ mi trắng và cà vạt như thường lệ. Tôi cũng mặc màu
sẫm trang trọng, và cả hai chúng tôi đều đeo kính. Tôi nghĩ chúng tôi trông
giống như các thành viên của một công ty luật, và theo như tôi để ý những
người phụ nữ khác trong sảnh thì thấy rõ ràng rằng mình trông không giống
như một bà vợ lắm. Tiếng giấy kêu sột soạt khi anh gấp tờ Thời báo London
lại và nhìn đồng hồ.

- Anh nghĩ là người ta đang gọi chúng ta. - Anh nói và đứng dậy khi

chuyến bay số 2 được gọi một lần nữa.

Chiếc Concorde chứa được một trăm người trong hai khoang với hai

dãy hai chỗ ngồi. Nội thất bên trong lạnh lẽo với ghế ngồi bọc da xám và
thảm trải màu ghi. Những ô cửa sổ quá nhỏ để có thể quan sát được bên
ngoài. Các chiêu đãi viên đều là người Anh và hành vi lịch sự một cách
điển hình. Và nếu họ biết chúng tôi là hai hành khách đến từ lượng FBI hải
quân, hay là CIA chẳng hạn thì chắc chắn họ chẳng biểu lộ cảm xúc gì. Mối
quan tâm duy nhất của họ dường như chỉ là xem chúng tôi muốn uống gì và
tôi gọi rượu whiskey.

- Hơi sớm quá phải không? - Wesley nói

- Ở London thì không. Ở đó chậm hơn năm tiếng mà.

- Cảm ơn. Anh sẽ chỉnh lại đồng hồ. - Anh nói khô khốc như thể cả đời

chưa đi đâu bao giờ. - Cho một bia. - Anh nói với cô chiêu đãi viên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.