XÁC CHẾT DƯỚI NƯỚC - Trang 327

một thành phố sống động. Công viên Hyde ngập chìm trong bóng tối với
những ngọn đèn mờ ảo chạy dọc các lối đi quanh co.

Căn hộ mà chúng tôi sẽ nghỉ lại rất gần khách sạn Dorehester. Những

người Pakistan vây xung quanh khu khách sạn cổ kính khổng lồ để bảo vệ
sự an toàn cho chuyến viếng thăm của thủ tướng nước họ. Cảnh sát chống
bạo động và chó nghiệp vụ tập trung đông đảo nhưng người lái xe của
chúng tôi dường như không quan tâm đến điều đó.

- Có một người gác cổng. - Anh ta nói khi đậu xe trước một tòa nhà

cao tầng trông khá mới. - Chỉ cần đi vào và trình thẻ. Ông ta sẽ đưa các vị
đến chỗ ở. Các vị có cần tôi xách giúp túi không?

Wesley mở cửa.

- Cảm ơn. Chúng tôi có thể tự làm được.

Chúng tôi ra khỏi xe và đi vào khu vực lễ tân. Một người đàn ông đứng

tuổi trông nhanh nhẹn và thân thiện mỉm cười chào chúng tôi từ sau chiếc
bàn bóng loáng.

- Ồ, tôi đang mong các vị đây. - Ông ta đứng dậy và xách túi của chúng

tôi. - Theo tôi ra thang máy nhé.

Chúng tôi đi thang máy lên tầng năm. Ông ta chỉ cho chúng tôi một

căn hộ có ba phòng ngủ với những cửa sổ rất to, nội thất sáng màu và được
thiết kế theo âm hưởng châu Phi. Phòng của tôi khá tiện nghi, với bồn tắm
điển hình kiểu Anh, đủ rộng để ngâm mình. Đồ gỗ Victoria với sàn nhà trải
thảm dệt Thổ Nhĩ Kỳ. Tôi bước lại phía cửa sổ và vặn to máy tản nhiệt. Tôi
tắt đèn rồi nhìn xuống dòng xe cộ tấp nập bên dưới và những hàng cây tối
đen ở công viên đang xào xạc trong gió. Phòng của Wesley ở cuối hành
lang và tôi không hay biết anh bước vào mãi cho đến khi anh cất tiếng.

- Kay? - Anh đứng đợi ở gần cửa ra vào và tôi nghe thấy tiếng đá lanh

canh trong ly. - Những người sống ở đây đều có rượu whiskey ngon. Anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.