XÁC CHẾT DƯỚI NƯỚC - Trang 329

- Có cà phê đấy. Anh mang cho em nhé?

- Cảm ơn, để em tự lấy. - Tôi bước vào bếp. - Anh dậy lâu chưa?

- Được một lúc rồi.

Anh đã pha cà phê rất đặc và điều này nhắc tôi rằng có quá nhiều chi

tiết hàng ngày về anh mà tôi không biết. Chúng tôi không nấu ăn cùng
nhau, không đi nghỉ hay chơi thể thao nhưng tôi biết rằng cả hai đều thích
quá nhiều thứ giống nhau. Tôi đi vào phòng khách và đặt tách cà phê trên
bậu cửa sổ bởi vì tôi muốn nhìn ra ngoài công viên.

- Em thế nào? - Anh nhìn tôi.

- Em khỏe. Còn anh?

- Trông em không khỏe đâu.

- Anh thừa biết rằng câu ấy chỉ là nói chơi thôi.

- Trông em như thiếu ngủ ấy. Ý anh là vậy.

- Thì hầu như em có ngủ đâu, tại anh đấy.

Anh mỉm cười.

- Tại điều đó và cả tại đi máy bay nữa.

- Cái điều anh gây ra tệ hơn, đặc nhiệm Wesley ạ.

Giờ thì đường phố đã tấp nập và những tiếng còi xe trở nên chói tai.

Trong ánh sáng ban sớm lành lạnh, người ta đi bộ vội vã dọc vỉa hè, và một
vài người thì chạy bộ. Wesley đứng dậy.

- Chúng ta phải đi sớm thôi. - Anh cọ vào gáy tôi rồi hôn. - Chúng ta

cần kiếm cái gì đó để ăn. Sẽ là một ngày dài đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.