XÁC CHẾT DƯỚI NƯỚC - Trang 328

được thông báo là chúng ta phải tự phục vụ.

Anh bước vào và để chiếc ly trên bậu cửa.

- Có phải anh đang muốn chuốc cho em say không? - Tôi hỏi.

- Ngày xưa thì chả bao giờ cần thế.

Anh đứng cạnh tôi. Chúng tôi uống rượu, dựa sát vào nhau và cùng

nhìn ra ngoài. Một hồi lâu chúng tôi chỉ nói những câu nhỏ nhẹ, rồi anh
chạm vào tóc tôi, hôn lên tai rồi lên má. Tôi cũng ôm lấy anh, và tình yêu
của chúng tôi sâu nặng hơn cả những nụ hôn và sự mơn trớn.

- Anh nhớ em quá. - Anh thì thầm trong lúc cởi quần áo.

Chúng tôi làm tình bởi vì không thể chịu đựng thêm được nữa. Đó là

lời bào chữa duy nhất của chúng tôi mà sẽ chẳng có tòa án nào biết được.
Sự xa cách trước đó quá khó khăn, vì thế chúng tôi thèm khát nhau cả đêm.
Mãi gần sáng tôi mới ngủ thiếp đi, và khi thức dậy thì thấy anh không có ở
đấy, cứ như thể tất cả chỉ là một giấc mơ. Tôi nằm trong chiếc chăn lông
vịt, những hình ảnh trôi chậm chạp và ngân nga trong tâm trí. Những ánh
đèn nhảy múa dưới mi mắt và tôi thấy người mình lâng lâng, như thể tôi lại
trở về là một đứa con gái nhỏ và cha tôi không chết vì một căn bệnh mà tôi
hoàn toàn xa lạ.

Tôi chưa bao giờ quên ông. Tôi cho rằng sự gắn bó với tất cả những

người đàn ông đều gợi lại trong tôi nỗi buồn khi ông ra đi. Giống như một
vũ điệu mà tôi cứ trôi đi trong nó rồi sau đó phát hiện ra mình lặng lẽ trong
một gian phòng trống không với cuộc đời ẩn dật. Tôi nhận ra tôi và Lucy
giống nhau đến thế nào. Chúng tôi đều phải yêu thương trong bí mật và
không thể nói lên nỗi đau của mình.

Tôi mặc quần áo vào và bước ra ngoài phòng khách, nhìn thấy Wesley

đang ngồi uống cà phê và nhìn ra bầu trời u ám. Anh mặc áo vét và thắt cà
vạt, trông không có vẻ gì là mệt mỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.