XÁC CHẾT DƯỚI NƯỚC - Trang 343

Tôi dừng lại khi anh châm thêm điếu thuốc nữa, sau đó mới nói:

- Tại sao anh không kể cho tôi chuyện này? Tại sao anh chỉ biết trốn

chạy mà không nói một lời?

- Nói thực là tôi không muốn chị bị lôi kéo vào vụ này. Hơn nữa

chuyện đó nghe có vẻ hoang đường. - Anh ngừng lại và qua nét mặt anh thì
tôi có thể khẳng định rằng anh đã đoán biết được về những sự việc tồi tệ đã
xảy ra kể từ khi anh ta rời khỏi Virginia. - Bác sĩ Scarpetta, tôi không còn
trẻ nữa. Tôi chỉ muốn làm công việc của mình một cách yên bình lâu hơn
chút nữa trước khi nghỉ hưu.

Tôi không muốn trách cứ anh thêm nữa, bởi vì tôi hiểu những việc anh

đã làm. Thẳng thắn mà nói thì tôi không thể trách anh mà nên vui mừng vì
anh đã ra đi mới phải, vì chỉ như thế anh mới bảo vệ được mạng sống của
mình. Nực cười thay là anh lại chẳng nắm được thông tin gì quan trọng cả,
và nếu như anh bị giết thì đó sẽ là một cái chết vô lý giống như Danny vậy.

Sau đó tôi mới kể sự thật. Hình ảnh chiếc đệm bọc đầu gối đỏ bầm như

máu, và lá cây, rác rưởi bám đầy trên mái tóc đẫm máu vụt quay trở lại. Tôi
nhớ nụ cười sáng bừng của Danny và sẽ không bao giờ có thể quên chiếc
túi giấy nhỏ màu trắng cậu mang ra khỏi quán cà phê, nơi có con chó sủa
đến tận nửa đêm. Trong trí nhớ của mình, tôi sẽ luôn nhìn thấy ánh mắt
buồn bã và sợ hãi khi cậu giúp tôi phẫu thuật thi thể của Ted Eddings, người
mà bây giờ tôi mới nhận ra là cậu đã quen biết từ trước. Hai con người rất
trẻ này đã vô tình cùng đưa nhau đến cái chết thảm.

- Lạy Chúa. Thằng bé tội nghiệp. - Mant chỉ nói được có vậy.

Anh lấy chiếc khăn tay chậm lên mắt, và khi tôi đã đi rồi, anh vẫn còn

khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.