XÁC CHẾT DƯỚI NƯỚC - Trang 36

trong khi Ki Soo tiếp tục giảng giải.

- Chị biết đấy. - Ki Soo nói tiếp. - Chị vẫn cứ thở bình thường và sử

dụng nút đàm thoại này trên ống thở nếu như muốn liên lạc. Giờ thì chúng
ta cần phải cài cái này thật gọn gàng và chắc chắn vào mũ lặn của chị. Đây,
chị phải vén tóc vào cho thật gọn và để tôi xem nó đã được gài chặt đằng
sau chưa.

Lúc chưa xuống nước thì tôi chúa ghét mấy cái máy bộ đàm này vì có

nó tôi rất khó thở. Tôi cố gắng nuốt không khí khi nhìn hai người bạn lặn
đồng hành qua lớp nhựa, những người mà tôi sẽ phải gửi gắm mạng sống
của mình.

- Sẽ có hai người cứu hộ ở trên thuyền và họ điều khiển giúp chúng ta

qua chiếc máy biến năng sẽ được hạ dần xuống nước. Chúng ta có nói gì
với nhau thì những người trên mặt nước cũng sẽ nghe thấy được. Chị rõ rồi
chứ gì? - Ki Soo nhìn tôi và tôi hiểu rằng điều đó là hàm ý cảnh báo.

Tôi gật đầu, hơi thở bập bùng nặng nhọc trong lỗ tai.

- Chị đã muốn xỏ chân nhái vào chưa?

Tôi lắc đầu chỉ xuống nước.

- Thế thì chị cứ xuống trước đi rồi tôi sẽ quẳng xuống cho chị.

Trọng lượng hơn 35 kilôgram trở nên nặng nề hơn khi tôi bước đi. Tôi

cẩn trọng bước ra rìa sàn lặn và kiểm tra lại lần nữa để chắc chắn rằng mặt
nạ vẫn gài chặt trên mũ trùm của tôi. Những thiết bị bảo vệ bằng catot trông
như vây cá bông lau chìa ra từ những con tàu khổng lồ bất động. Mặt nước
gợn sóng trong gió. Tôi gồng mình lên cho cái khâu dễ mất nhuệ khí nhất.
Đầu tiên, nước lạnh làm tôi phát choáng, và cơ thể tôi phải rất lâu nữa mới
có thể làm ấm chỗ nước lọt vào trong qua lớp áo cao su khi tôi đạp chân
nhái. Tệ hơn là tôi còn không thể nhìn thấy bảng điều khiển và la bàn của
nó nữa. Bàn tay tôi giơ ra trước mặt cơ hồ cũng không nhìn thấy. Giờ thì tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.