XÁC CHẾT DƯỚI NƯỚC - Trang 47

vẫn đang sống cùng gia đình.

- Tôi rất tiếc là đã làm phiền cậu vào đêm giao thừa thế này. - Tôi nói. -

Nhưng chúng tôi đang có một vụ và tôi cần phải làm giám định ngay không
được chậm trễ. Giờ thì tôi đang trên đường đến văn phòng.

- Bà cần tôi giúp đúng không? - Giọng cậu ta có vẻ đón bắt được ý

trước.

- Nếu cậu có thể giúp được tôi thì tôi không biết phải nói lời cảm ơn

như thế nào. Có một chiếc xuồng và một cái xác đang trên đường tới văn
phòng như tôi đã nói.

- Không sao đâu, tiến sĩ Scarpetta. - Cậu ta vui vẻ. - Tôi sẽ đến ngay.

Tôi cố gắng gọi về nhà nhưng Lucy không nhấc máy, vì vậy tôi bấm

mã để kiểm tra tin nhắn trả lời tự động. Có hai tin nhắn, tất cả đều của bạn
Mant bày tỏ lời chia buồn. Tuyết bắt đầu rơi từ bầu trời đen kịt. Trên các xa
lộ liên tiểu bang, người người lái xe vội vã hơn mức bình thường. Tôi
không biết cháu gái mình có đến trễ hay không và tại sao cô bé lại không
gọi gì cả. Lucy mới hai mươi ba tuổi và đã tốt nghiệp học viện của FBI. Tuy
nhiên tôi vẫn chưa hết lo lắng cho sự an toàn của nó.

Văn phòng quận Tidewater của tôi nằm ở phần phụ đông đúc, nhỏ hẹp

của quần thể bệnh viện Sentara Norfolk. Chúng tôi chung một tòa nhà với
Sở Y tế mà không may là lại còn có thêm cả Phòng vệ sinh dịch tễ Thủy sản
trong đó nữa. Vì thế lúc nào tôi cũng phải loay hoay đi tìm một chỗ đỗ xe
còn trống giữa thứ mùi kinh khủng của đám xác chết đang phân hủy và cá
thối rữa, cho dù vào bất cứ thời điểm nào trong ngày và trong năm. Chiếc
Toyota cổ lỗ sĩ của Danny đã đỗ sẵn ở đó rồi, và lúc tôi bắt đầu mở cửa thì
cũng nhìn thấy luôn chiếc xuồng đang đợi sẵn.

Tôi hạ cửa xuống và đi quanh chiếc xuồng quan sát. Đường ống thở áp

suất thấp rất dài được cuộn lại gọn gàng như tôi đã yêu cầu tách phần cuối
ống ra. Bộ điều khiển cũng được cho kèm vào trong túi nhựa. Đầu ống kia

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.