XIN HÃY ÔM EM - Trang 1005

Như vậy cũng tốt, ban nãy bị ngã một cú trước mặt bao người, cô cũng

chẳng còn mặt mũi nào quay về nữa.

Thang máy từ từ đi xuống, Lâm Uyển Bạch nhìn sang người đàn ông

bên cạnh.

Hai tay anh vẫn đút túi, cô chỉ có thể giật giật cổ tay áo của anh, dè dặt:

"Hoắc Trường Uyên, anh đã bớt giận chưa?"

"Chưa." Hoắc Trường Uyên lạnh nhạt buông một chữ.

"..." Lâm Uyển Bạch nghẹn lời.

Đúng lúc này, thang máy tới nơi, từ từ mở ra, những người đợi bên

ngoài cũng ùa vào.

Hoắc Trường Uyên vẫn sải bước đi trước. Anh cao lớn chân dài, bước

một bước là đi khá xa, lại không định chờ cô, nên chẳng mấy chốc đã cách
nhau một quãng.

"S-ss..."

Lâm Uyển Bạch kêu lên thành tiếng.

Cùng với đó cô cũng ngồi sụp xuống ôm lấy đầu gối ban nãy bị ngã,

làm ra vẻ đau khổ.

Cô len lén nhìn, bóng dáng cao lớn trong tầm mắt vẫn rất lạnh nhạt,

hoàn toàn không có ý dừng lại.

Cô hơi sầu não, đáng nhẽ phải diễn giống hơn chút mới phải...

Đại sảnh người ra người vào tấp nập, Hoắc Trường Uyên đi tới đâu

cũng dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác. Lúc hai người từ trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.