XIN HÃY ÔM EM - Trang 1170

Suốt cả quá trình, Lục Tịnh Tuyết chỉ quan tâm tới người đàn ông bên

cạnh mình, lúc này cô ta nghiêng đầu, dịu dàng hỏi: "Trường Uyên, ăn
không ngon miệng sao? Em thấy anh không động đũa mấy!"

Hoắc Trường Uyên chỉ liếc nhìn cô ta mang tính tượng trưng, không

nói lời nào.

"Con tôm này trông ngon đấy, em bóc vỏ cho anh nhé?" Lục Tịnh Tuyết

tươi cười hỏi tiếp.

"Không cần đâu." Hoắc Trường Uyên hờ hững từ chối.

Nụ cười của Lục Tịnh Tuyết càng thêm dịu dàng. Cô ta gắp một con

tôm to bỏ vào trong đĩa, đeo găng tay vào rồi nghiêm túc bóc hết vỏ tôm,
sau đó còn tỉ mỉ dùng đũa gắp vào một chiếc đĩa ở trước mặt anh: "Không
sao, anh vẫn nên nếm thử xem, biết đâu lại rất ngon thì sao!"

Hoắc Trường Uyên không động vào, càng không nhìn, chỉ cúi mặt khều

cơm trắng.

Lục Tịnh Tuyết không cảm thấy gì, ngược lại Hoắc Chấn thì tỏ rõ sự

không vui, nhíu mày quát: "Trường Uyên! Con còn ra thể thống gì, nói gì
thì nói Tịnh Tuyết cũng là khách, từ lúc về con đã mặt nặng mày nhẹ, cho
ai nhìn!"

"Trời ơi, bác Hoắc, bác đừng quát Trường Uyên, có trách cũng phải

trách bác đấy ạ!"

"Trách bác?" Hoắc Chấn ngạc nhiên, cười hỏi: "Nha đầu Tịnh Tuyết,

cháu nói thử coi, sao lại đổ tội lên đầu bác?"

"Đương nhiên phải trách bác rồi ạ! Ai bảo bác sinh Trường Uyên ra đẹp

như vậy rồi lại nuôi nấng tốt như vậy! Cho dù anh ấy có mặt nặng mày

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.