XIN HÃY ÔM EM - Trang 1434

"Chưa biết chừng lại là điện thoại quấy rối!" Hoắc Trường Uyên lạnh

lùng hừ một tiếng.

Trước đó khi ở Lâm Thành, Hoắc Dung đã ba lần bốn lượt quấy rối

khiến người ta còn dư âm, không muốn nhận lắm.

Lâm Uyển Bạch cũng nhớ ra nhưng càng sợ Hoắc Dung lại đập cửa như

lần trước thì sao. Thế nên cô vẫn khuyên anh: "Hoắc Trường Uyên, anh
nên nhận đi, lỡ như có chuyện gì thì sao..."

"Ừm." Hoắc Trường Uyên miễn cưỡng.

Hôn nhẹ lên mí mắt cô, anh tạm thời rời khỏi cơ thể cô.

Cuộc nói chuyện không quá dài, nhờ ánh trăng mông lung bên ngoài

cửa sổ hắt vào, Lâm Uyển Bạch nhìn thấy anh buông di động xuống, nhưng
tư thế đó thì vẫn giữ nguyên.

"... Hoắc Trường Uyên?"

Cô buộc phải ngồi dậy, nghi hoặc gọi tên anh.

Dường như Hoắc Trường Uyên vẫn chưa hoàn hồn lại. Anh quay mặt về

phía cô có phần cứng ngắt, trong đôi mắt lan tỏa một nỗi sợ hãi hoang
mang: "Cô nói, bố anh hôn mê, vừa được xe cấp cứu đưa đi."

Trời...

Lâm Uyển Bạch thảng thốt bịt miệng.

Một giây sau, Hoắc Trường Uyên đứng bật dậy, nhặt quần và áo sơ mi

khoác lên người. Dù là trong tình huống đột ngột này, biểu cảm của anh
vẫn rất bình tĩnh, đi tất đầy đủ, có điều chút run rẩy trong giọng nói đã tiết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.