XIN HÃY ÔM EM - Trang 1435

lộ sự căng thẳng của anh: "Uyển Uyển, bây giờ anh phải đến bệnh viện
xem bố anh ngay. Em ngủ trước đi, đừng đợi anh!"

"Ừm, em biết rồi!" Lâm Uyển Bạch vội gật đầu.

Hoắc Trường Uyên đã với lấy di động, sải bước đi ra ngoài phòng ngủ.

"Hoắc Trường Uyên, anh lái xe cẩn thận đấy..."

Đáp lại cô là tiếng bước chân vội vã và tiếng đóng cửa cuối cùng.

Sau khi Hoắc Trường Uyên đi khỏi, Lâm Uyển Bạch cũng không thể

ngủ được nữa. Cô nằm trên giường trằn trọc và lo lắng, nắm chặt di động
nhưng lại không dám gọi cho anh, sợ mình gây thêm phiền toái, thế nên
chỉ có thể chờ đợi.

Mơ mơ hồ hồ tới tận hơn ba giờ sáng, cô không khống chế lại được cơn

buồn ngủ.

Trong mơ, cô loáng thoáng ngửi thấy mùi thuốc lá.

Từ từ mở mắt ra, cô phát hiện bên ngoài trời đã lờ mờ sáng, cô xoay

chuyển tầm mắt, liền nhìn thấy Hoắc Trường Uyên ở cuối giường.

Không biết anh đã về lúc nào, hơi khom lưng, khuôn mặt cương nghị

cúi xuống, cánh tay chống lên đầu gối, tay kẹp điếu thuốc, làn khói trắng
bay ra theo tiếng thở nặng nề của anh.

Lâm Uyển Bạch vội ngồi dậy, chạm vào anh từ phía sau, cơ bắp trên

người anh rắn đến đáng sợ.

Cũng không biết anh đã duy trì tư thế này bao lâu, trong gạt tàn bên

chân đã có vô số đầu lọc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.