XIN HÃY ÔM EM - Trang 1436

"Hoắc Trường Uyên, anh về rồi à?"

Hoắc Trường Uyên nghe tiếng bèn quay đầu nhìn cô: "Làm ồn em à?"

"Không, em ngủ được mà..." Lâm Uyển Bạch lắc đầu, rồi gấp gáp hỏi:

"Bố anh không sao chứ?"

Sắc mặt Hoắc Trường Uyên khựng lại.

Anh rít mạnh một hơi thuốc, rồi mới lên tiếng: "Xuất huyết não."

"Vậy... bây giờ sao rồi?" Lâm Uyển Bạch nín thở hỏi, tay bất giác nắm

chặt lại.

Hoắc Trường Uyển giật giật khóe môi, thẳng thừng dập tắt điếu thuốc:

"Ca phẫu thuật đã kết thúc rồi, không còn gì quá nguy hiểm, bây giờ thuốc
mê chưa hết, đã được đưa trở lại phòng bệnh."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt..." Lâm Uyển Bạch thở phào, lẩm bẩm lặp lại

hai lần.

"Ông đã đến tuổi này rồi, linh kiện trên người không thể bảo đảm

không có vấn đề. Trước kia bác sỹ từng nói ông bị huyết áp cao, bảo ông
phải kiềm chế cảm xúc, đừng động một chút là bốc hỏa. Tuy rằng lần này
bị đưa vào viện là rất đáng sợ nhưng bác sỹ đã nói không sao rồi. Em đừng
lo lắng theo."

Ngữ khí của anh thậm chí còn xen lẫn chút thoải mái, nhưng Lâm Uyển

Bạch nghe vẫn cảm thấy rất buồn lòng.

Nhất là câu nói cuối cùng, không giống như đang nói với cô mà có càng

giống tự an ủi bản thân anh hơn.

Nhưng mới chỉ qua một đêm thôi mà giọng anh đã khàn đặc đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.