XIN HÃY ÔM EM - Trang 1437

Ở khoảng cách gần, Lâm Uyển Bạch đồng thời cũng nhìn rõ trong ánh

mắt anh toàn là tia máu, khuôn cằm đã bắt đầu lún phún râu. Có thể thấy
suốt cả đêm qua anh có lẽ không hề chợp mắt.

"Hoắc Trường Uyên, anh cũng đừng lo lắng..." Cô nhẹ nhàng nắm lấy

tay anh.

Bờ môi mỏng của Hoắc Trường Uyên rướn lên trong im lặng.

Thật ra anh rất lo lắng, từ giây phút nhận được cuộc điện thoại đó anh

đã rất lo lắng. Dọc đường, anh suýt nữa phóng bay con xe Land Rover.
Cuối cùng khi anh tới nơi, đèn của phòng phẫu thuật vẫn sáng, mẹ con
Phạm Ngọc Trân trông ở đó. Sau khi nhìn thấy anh, Hoắc Dung tiến lên ôm
anh an ủi, nhưng sống lưng anh cứ lạnh toát.

Cho đến khi cánh cửa phòng phẫu thuật được đẩy ra, nhìn thấy bờ môi

bác sỹ mấp máy, nghe được hai chữ "Không sao", con tim lơ lửng của anh
cuối cùng mới được đặt xuống.

Hoắc Trường Uyên đổ một điếu thuốc ra, có vẻ như là điếu cuối cùng.

Anh ngậm vào miệng nhưng chần chừ mãi không châm lên.

Đôi mắt trầm tư của anh nhìn cô chăm chú, chất giọng hơi khàn có

phần sầu não và tự trách khó nói: "Uyển Uyển, em bảo, bố anh bị chọc tức
tới mức nhập viện có phải vì anh không?"

"Đừng nói như vậy..."

Lâm Uyển Bạch xót xa nắm chặt tay anh.

Từ trên giường đứng xuống đất, cô ngồi thấp xuống trước mặt anh:

"Hoắc Trường Uyên, anh ngủ một lát nhé?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.