XIN HÃY ÔM EM - Trang 1508

Quăng đi quăng lại chẳng phải vẫn là tiền nhà họ Hoắc sao?

"Vâng..." Cô càng dịu giọng hơn, hiểu rằng anh suy nghĩ cho mình.

Loáng thoáng nghe thấy tiếng còi xe dưới nhà, cô vội thúc giục: "Hoắc
Trường Uyên, anh mau đi đi, đừng để trợ lý Giang chờ đợi, lỡ chuyến bay
thì toi!"

Hoắc Trường Uyên gật đầu, ánh mắt tối đi: "Uyển Uyển, tự chăm sóc

bản thân nhé!"

"Ừm, anh cũng vậy..." Cô xấu hổ đáp.

Nhìn cái bóng cao lớn của anh xách vali đi ra khỏi phòng ngủ, đến tận

khi bên ngoài vọng vào tiếng đóng cửa, Lâm Uyển Bạch mới quay vào, lật
người. Vừa mới chia tay, cô đã bắt đầu nhớ vòng ôm của anh rồi.

...

Chuyến bay sang bờ bên kia đại dương, phải đến ngày thứ hai, Hoắc

Trường Uyên mới tới nơi.

Khi anh gọi điện tới, Lâm Uyển Bạch vừa họp xong, nghe được chất

giọng trầm của anh, cô nói ngọt ngào: "Anh tới rồi à?"

"Ừm, đã đi vào trung tâm thành phố, bây giờ đang đi tới tổng công ty

của Hữu Dung." Hoắc Trường Uyên trả lời cô, đằng sau hình như còn có
tiếng loa bằng tiếng Anh. Anh hỏi cô: "Tối qua em ngủ thế nào?"

"Rất ngon..." Lâm Uyển Bạch thành thật trả lời.

Sau màn tình cảm ấy, cô quả thực quá mệt. Sau khi anh đến sân bay

không lâu, cô đã mơ màng thiếp đi, ngủ một giấc đến sáng, hầu như không
mơ mộng gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.