XIN HÃY ÔM EM - Trang 1561

"Tôi đã về đó, thì sao hả!" Lâm Dao Dao bị cô vạch trần, lập tức bày ra

bộ mặt điếc không sợ súng, châm chọc: "Ai bảo chị cứ quấn lấy anh
Trường Uyên không buông? Bà già chết tiệt đó không dạy dỗ được chị, lẽ
nào không cho phép tôi nói đôi câu?"

Lâm Uyển Bạch cảm nhận được rõ ràng, toàn bộ máu huyết trong cơ

thể đều đang bốc lên cao, sôi trào, cả người cô như sắp bị nó nuốt chửng,
trước mắt cũng đỏ rực lên.

Cô sải bước tiến lên, túm lấy vai Lâm Dao Dao, mười đầu ngón tay như

muốn găm sâu vào vai đối phương: "Lâm Dao Dao, sao cô có thể ác như
vậy! Bà ngoại tôi đã từng ấy tuổi rồi, vẫn còn bệnh tật, khó khăn lắm mới
ra được viện, hồi phục sức khỏe khá hơn một chút... Nhưng cô, Lâm Dao
Dao, chính cô! Nếu không phải vì cô chạy về nói những lời kích động bà,
bà ngoại đã không tái phát bệnh, không đột ngột qua đời! Cô có ngủ ngon
giấc không, lẽ nào cô không ác mộng ư? Không cắn rứt lương tâm ư?"

"Lâm Dao Dao, đều tại cô! Tại cô..."

Lâm Uyển Bạch càng nói càng kích động, ra sức lay cô ta.

Sự phẫn nộ trong lòng cô không ngừng cuộn trào, khiến cô từ trong ra

ngoài đều như bị cuộn trong một cơn sóng nóng rực. Cô dùng sức như chỉ
hận không thể bóp nát xương cốt Lâm Dao Dao ra vậy.

Nếu lúc này ai đó đưa cô một con dao, cô e mình sẽ mất kiểm soát mà

đâm cô ta.

Lâm Dao Dao dần dần cũng tràn đầy lo sợ, mặt mũi tái mét đi, cộng

thêm cảm giác chột dạ nên đã sớm không còn khí thế như ban nãy, nhất là
lúc này khi bị lắc đến đầu choáng mắt hoa, cô ta thậm chí còn nhìn thấy cả
gân xanh nổi trên cổ Lâm Uyển Bạch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.