XIN HÃY ÔM EM - Trang 1613

Có một y tá bên cạnh đang tiến lên, vừa định thử chạm vào cánh tay

nhỏ của nó, bánh bao nhỏ lập tức né tranh, cái miệng đã há ra kiểu phòng
bị. Cô y tá từng bị nó cắn sợ hãi rụt tay lại.

Bác sỹ chú ý thấy cô, lập tức thúc giục: "Cô làm mẹ còn đứng đó làm

gì, mau lên chứ!"

"À..." Lâm Uyển Bạch một lần nữa bị ép bất đắc dĩ.

Thật ra cô cũng hơi thấp thỏm, thận trọng tiến lên, không lập tức giơ

tay ra ngay mà ngồi xuống bên cạnh bánh bao nhỏ rồi mới ôm thằng bé
vào lòng. Điều kỳ lạ là bánh bao nhỏ tuy có hơi rụt lại một chút nhưng sau
đó đã ngoan ngoãn để cô ôm.

Có vẻ vì trước đó từng ngã vào lòng cô nên nó ít phòng bị cô hơn so với

những người khác.

Lâm Uyển Bạch bế nghiêng bánh bao nhỏ vào lòng, vừa hay để lộ ra

phần mông, tiện cho bác sỹ tiêm.

Khi chiếc quần nhỏ bị kéo xuống một chút, bác sỹ cầm ống tiêm cúi

xuống, bánh bao nhỏ trong lòng một lần nữa giãy giụa dữ dội.

Lâm Uyển Bạch có phần cuống quýt, suýt nữa không kiểm soát nổi.

Tốn rất nhiều công sức cô mới ôm chặt được nó, không để bánh bao nhỏ
rơi xuống. Cô nhanh chóng nhận ra sự run rẩy khẽ khàng bên trong màn
giãy giụa.

Cô chợt hiểu ra, có lẽ bánh bao nhỏ đang sợ hãi.

Tuy rằng từ đầu đến cuối đều bày ra vẻ mặt ngầu nhưng dù sao cũng chỉ

là một đứa trẻ. Đối với hoàn cảnh xung quanh, tất cả đều xa lạ với nó, nhất
là khi những dụng và máy móc lạnh lẽo đó cái nào cũng đều là một màu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.