XIN HÃY ÔM EM - Trang 1614

trắng nhức mắt. Trẻ con thường khi đến những nơi như bệnh viện đều rất
sợ hãi. Cô còn nhớ trước kia Yến Phong đưa Tiểu Châu Châu đi tiêm, nó
còn gào cha khóc mẹ.

"Ngoan, đừng sợ nhé..."

Lâm Uyển Bạch xốc bánh bao nhỏ lên, giọng càng nhẹ nhàng hơn một

chút: "Bây giờ con đang sốt, phải tiêm mới hạ được sốt, nếu không sẽ rất
nghiêm trọng. Cố nhịn một chút, sẽ qua rất nhanh thôi. Chúng ta phải làm
một nam tử hán mạnh mẽ chứ..."

Bên cạnh những lời thì thầm dịu dàng, cô dùng ánh mắt ra hiệu với bác

sỹ.

Bác sỹ cũng nhanh chóng có động thái, chẳng bao lâu nữa thuốc sẽ

được tiêm hết.

Lâm Uyển Bạch cúi đầu xuống nhìn, quả nhiên vẫn còn là con trẻ, chỉ

vài ba lời đã có thể xoay chuyển được sự chú ý của nó. Tới khi nó tỉnh lại
thì thuốc đã tiêm xong. Có thể vì lời cuối cùng cô nói, nó vẫn cố nhẫn
nhịn.

Cô cảm thấy trái tim mình như sắp tan chảy vì cậu bé xa lạ trước mặt.

Lâm Uyển Bạch hôn lên má thằng bé, không kìm được lòng mình: "Con

thật tuyệt!"

Bánh bao nhỏ ngẩn người, gò má trắng trẻo ánh lên chút hồng hào.

Hoàn thành xong sứ mệnh, bác sỹ thở phào, nói với cô: "Thuốc hạ sốt

đã tiêm xong, tôi sẽ kê thêm ít thuốc tiêu viêm. Tôi khuyên hai người nên
tạm thời ở lại bệnh viện quan sát, đợi chắc chắn hạ sốt rồi hẵng về, bệnh
tình của trẻ con không thể xem thường!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.