XIN HÃY ÔM EM - Trang 1701

"Bốp!"

Lâm Uyển Bạch giơ cao tay lên.

Hoặc có thể do đêm đã khuya nên âm thanh ấy càng trở nên giòn giã.

Ban đầu cô còn lơ mơ chưa hiểu gì, đợi anh nói xong, trong lòng bỗng

bùng lên một sự phẫn nộ. Cho dù biết bây giờ anh đã mất trí nhớ, không
còn biết mình là ai nữa nhưng cô vẫn tức giận vì sự đổ oan của anh, gần
như là một động tác vô thức, không cần suy nghĩ.

Giây phút buông tay, Lâm Uyển Bạch cũng rất kinh ngạc, trước kia cô

không bao giờ dám làm vậy.

Khuôn mặt Hoắc Trường Uyên lệch sang trái, đầu mày nhíu lại.

Hít sâu một hơi, Lâm Uyển Bạch ngước khuôn mặt hơi nhợt nhạt lên,

nhìn thẳng vào mắt anh: "Tôi thấy anh uống chưa nhiều, thế nên cái tát này
coi như bài học cho sự khinh thường của anh dành cho tôi!"

"Ban nãy anh..." Nói tới đây cô hơi ngừng lại, mặt hơi nóng, cắn răng

mới có thể nói tiếp: "Hôn tôi hai lần... còn tôi mới chỉ tát anh một cái, coi
như anh vẫn hời rồi. Tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Anh Hoắc,
phiền anh tự trọng!"

Nhanh chóng nói xong, cô giằng ra khỏi vòng tay anh, né sang bên cạnh

mấy bước.

Ngay sau đó cô quay đầu đi vào trong tòa nhà, bước chân càng lúc càng

nhanh, cuối cùng dứt khoát chạy vào.

Tuy rằng tiếng tát nghe rất giòn, nhưng lực của cô không mạnh lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.