XIN HÃY ÔM EM - Trang 1718

Hơn nữa còn đi thẳng về phía mình.

Các vị khách bàn tán xung quanh cũng đều tò mò nhìn theo anh.

Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu, nhìn thấy Hoắc Trường Uyên đã đi tới

trước mặt mình, che đi quá nửa chỗ ánh nắng. Tầm mắt của cô nhìn được
tới yết hầu của anh và một khuôn cằm sạch sẽ, cũng đang cúi đầu nhìn cô.

Cô nuốt nước bọt, vừa kinh ngạc vừa thấy kỳ lạ: "... Sao anh lại ở đây?"

"Trùng hợp đi ngang qua." Hoắc Trường Uyên khẽ rướn môi.

"..." Lâm Uyển Bạch há hốc miệng, vậy thì cũng quá trùng hợp rồi đấy?

Hoắc Trường Uyên liếc nhìn anh tài xế đang nằm bò ra đất sửa xe bên

cạnh cùng với một đoàn người sốt ruột ngồi đợi. Vì đây là vị trí đầu đường
quốc lộ từ cao tốc đi xuống nên rất dễ phát hiện ra.

Anh nhíu mày, giơ chìa khóa xe trong tay ra hiệu với cô: "Lên xe đi!"

Lâm Uyển Bạch mím môi, không nhúc nhích.

"Vậy cô còn muốn ngồi đây bao lâu nữa? Cứ đợi tiếp, e là trời tối rồi cô

cũng chưa về tới quê được đâu." Hoắc Trường Uyên nói xong, ngừng một
lát, tiếp tục với ngữ khí thản nhiên: "Vừa hay tôi có việc phải làm nên tiện
đường chở cô."

Lâm Uyển Bạch cắn môi, cảm thấy nói chuyện kiểu này không hay lắm,

suy nghĩ một lúc bèn đứng lên.

Có điều sau khi từ trên xe xuống cô đã ngồi xuống mỏm đá này, ngồi

một cái là ngồi suốt hơn hai tiếng đồng hồ, hai chân cũng tê đi. Đang định
đứng lên theo đà thì lại ngã xuống, trước mắt bất ngờ xuất hiện một bàn
tay lớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.