XIN HÃY ÔM EM - Trang 1753

Bánh bao nhỏ nhìn cô, lập tức giang rộng cánh tay nhỏ.

Giọng nói mềm oặt của con trẻ như một câu thần chú, Lâm Uyển Bạch

cũng ngập ngừng đưa tay ra.

Bánh bao nhỏ chống hai chân lên ngực Hoắc Trường Uyên, mượn lực

nhào vào lòng cô, ôm chặt lấy cổ cô, giống như lâu lắm không gặp, thằng
bé làm nũng như một con cún con: "Uyển Uyển, Uyển Uyển~"

"Hai người..." Lâm Uyển Bạch há hốc miệng.

"Thật ngại quá, làm phiền cô rồi!" Hoắc Trường Uyên khẽ nhíu mày,

ngữ khí có phần phức tạp: "Đậu Đậu làm loạn không chịu ăn cơm, cứ đòi
ăn mỳ của cô, thế nên không còn cách nào khác, tôi đành đưa nó đến tìm
cô."

Bánh bao nhỏ nằm trong lòng cô liếc nhìn papa một cái.

Rõ ràng chính bố chủ động tung thính, bảo muốn đưa mình tới ăn mỳ

Uyển Uyển nấu.

Ấm ức vô cùng!

Lâm Uyển Bạch cảm thấy hai bên thái dương giật giật, sao lại mỳ nữa

rồi...

Nếu không biết rõ nhà họ Hoắc là một gia đình giàu có gốc Băng

Thành, cô sẽ hơi nghi ngờ tổ tiên nhà này không biết có phải người Sơn
Đông không.

Sao lại chung tình một mực với mỳ như thế chứ!

Lâm Uyển Bạch ôm bánh bao nhỏ trong lòng, không cử động ngay lập

tức mà nhíu mày ấp úng: "Nhà này không phải của tôi, tôi và bạn ở chung,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.