XIN HÃY ÔM EM - Trang 1786

Từ thang máy đi ra, cô được dẫn thẳng vào văn phòng của chủ tịch.

Trên chiếc ghế sofa da thật, Giang Phóng theo lên cùng lúc trước không
biết đã đi đâu rồi, chỉ có chủ tịch Phan và Hoắc Trường Uyên ngồi song
song. Người phía sau tay cầm điếu thuốc, khói bay ra từ kẽ ngón tay anh.

Cô thư ký bê tách trà vào, ra hiệu: "Cô Lâm, mời cô ngồi!"

"Cảm ơn cô." Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Đặt cây bút lên đùi, cô ngập ngừng lên tiếng: "Chủ tịch Phan..."

"Cô Lâm, chống lưng của cô lớn thật đấy!"Chủ tịch Phan cười ha ha

ngắt lời cô, những nếp nhăn trên mặt như rung lên bần bật: "Tôi biết mục
đích của cô, cuộc phỏng vấn này tôi chấp nhận, lát nữa chúng ta có thể bắt
đầu!"

"Thật sao?" Lâm Uyển Bạch mừng rỡ: "Chủ tịch Phan, nói vậy là ông

thật sự đã đồng ý phỏng vấn?"

"Tôi đã để cô ngồi trước mặt rồi, còn có thể giả được sao?" Chủ tịch

Phan mỉm cười nhướng mày, khi liếc sang Hoắc Trường Uyên, nụ cười
càng lớn hơn: "Ha ha, tình bạn vong niên giữa tôi và Hoắc tổng cũng phải
hai, ba năm rồi. Ngày xưa khi cùng đánh golf, tôi bất ngờ phát bệnh tim,
cũng may khi đó có Hoắc tổng ở bên cạnh kịp thời đưa thuốc. Trước nay
tôi vẫn nợ cậu ấy một ân tình!"

"Tôi cứ nghĩ cậu ấy sẽ tính ân tình này vào làm ăn, nhưng bao năm qua

sau nhiều lần hợp tác, cậu ấy vẫn không hề nhắc đến. Không ngờ bây giờ
cậu ấy lại nhắc với tôi về ân tình này, bảo tôi phải chấp nhận phỏng vấn
của cô! Thế nên, ban nãy tôi mới nói, cô Lâm, chống lưng của cô rất to!"
Nói đến cuối cùng, chủ tịch Phan còn giơ ngón cái lên trước mặt cô.

"Dạ..." Lâm Uyển Bạch bỗng chốc trở nên ngắc ngứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.