XIN HÃY ÔM EM - Trang 1852

nếu bây giờ anh giật tung cúc cổ áo của cô ra, sợi dây chuyền đó vẫn nằm
yên đấy.

Bỗng chốc đen sì mặt lại, anh nhíu mày: "Em vẫn còn nhung nhớ hắn

ta?"

"Ừm..." Lâm Uyển Bạch gật đầu, nói tiếp: "Tôi đúng là không thể quên

được anh ấy..."

Vốn dĩ chỉ là một lời bâng quơ nhưng nói ra như vậy, chẳng hiểu sao

trái tim cô chợt thắt lại.

Hoắc Trường Uyên nhớ lại tối hôm qua cô nhắc đến Lục Tịnh Tuyết.

Anh hỏi cô có ghen không, cô mãi không chịu thừa nhận. Vậy mà bây giờ,
biết cô lấy dao cạo râu chỉ vì bạn trai cũ cũng có chiếc tương tự, bỗng
dưng, anh lại cảm thấy chua chát.

"Ha ha, coi như tôi tự mình đa tình đi!" Hoắc Trường Uyên hừ lạnh,

giọng trầm trầm.

Nói xong, anh bực dọc đứng lên, cầm lấy dao cạo râu, lạnh lùng rời đi.

Lâm Uyển Bạch ngồi dậy, kéo chiếc áo ngủ hơi tớn lên.

Có vẻ như nghe thấy động tĩnh bên này, sau khi cửa nhà đóng lại, Tang

Hiểu Du vẫn ăn mặc nghiêm chỉnh như ban nãy, còn chưa tháo balô trên
lưng, hoang mang xông vào phòng cô: "Tiểu Bạch, phải làm sao đây!"

"Cá nhỏ, cậu sao vậy?"

Lâm Uyển Bạch ngượng ngập vuốt mái tóc, nhất là sau màn mờ ám vừa

rồi trong phòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.