XIN HÃY ÔM EM - Trang 1875

"Trùng hợp quá, Trường Uyên vừa hay lại qua đây ăn cơm với khách

mà khách thì đi gấp có việc, cô liền bảo nó ngồi ăn chung luôn!" Hoắc
Dung mỉm cười bưng ly rượu vang lên, ngữ khí có phần áy náy, hỏi với vẻ
rất quan tâm tới suy nghĩ của cô: "Rau cải trắng, cháu không ngại chứ?"

Lâm Uyển Bạch đành phải lắc đầu: "Dạ không ạ..."

Làm gì còn cơ hội cho cô ái ngại, chớp mắt người phục vụ đã bưng bít

tết lên.

Từ lúc ngồi xuống đến giờ, Hoắc Trường Uyên không nói câu nào,

nhưng tốt hơn hai lần trước một chút là thi thoảng anh có liếc nhìn cô rất
nhanh.

Sau khi bàn ăn có thêm người, Lâm Uyển Bạch cũng không còn tự

nhiên như trước, chỉ cắm cúi cắt thịt bò ăn.

Chỉ mình Hoắc Dung là ăn uống say sưa.

Sau khi dùng bữa xong, Hoắc Trường Uyên gọi phục vụ tới quẹt thẻ,

Hoắc Dung nháy mắt với cô: "Sướng nhở, còn có người bao bữa này!"

Lâm Uyển Bạch đành cười gượng mấy tiếng coi như đáp lại.

Ăn cũng ăn xong rồi, cô đang chuẩn bị rời đi thì Hoắc Dung từ phía sau

giữ tay cô lại.

"Rau cải trắng, cháu đã uống nhiều rượu rồi, cô phải đưa cháu về, để

cháu về một mình cô không yên tâm!" Hoắc Dung nói xong, lại nhìn sang
cháu mình: "Trường Uyên, vậy nhờ xe của cháu nhé!"

Hoắc Trường Uyên đáp hờ hững một tiếng gần như không nghe thấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.