XIN HÃY ÔM EM - Trang 1992

Bánh bao nhỏ chơi suốt cả ngày, lúc ăn cơm đã bắt đầu ngáp ngủ. Dọc

đường trở về khu chung cư, thằng bé nằm trong lòng cô thiếp đi. Cả cơ thể
mềm oặt, không hiểu nó mơ thấy gì mà cái miệng cứ nở nụ cười.

Hoắc Trường Uyên đỗ xe chậm rãi và vững vàng, sau khi phanh hẳn lại,

anh quay về phía sau: "Nó ngủ rồi à?"

"Ừm." Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Cô cẩn thận đặt bánh bao nhỏ nằm xuống ghế. Người đằng trước đưa

cho cô một chiếc áo vest, cô đón lấy, nhẹ nhàng đắp cho bánh bao nhỏ, kéo
cả cánh tay bé xíu thò ra ngoài vào trong.

"Lát về nhớ gửi lại ảnh cho tôi." Hoắc Trường Uyên mỉm cười nói.

"Ừm, được." Lâm Uyển Bạch đồng ý.

Hoắc Trường Uyên hết nhìn con trai lại quay sang nhìn cô, chân thành

nói: "Hôm nay Đậu Đậu rất vui, cảm ơn em."

"Anh đừng khách sáo..."

Cô vốn dĩ chỉ muốn có thêm nhiều thời gian ở bên cạnh bánh bao nhỏ

một chút. Cuối cùng lại trở thành chuyến đi chơi ba người, hoàn toàn nằm
ngoài kế hoạch của cô. Mà suốt cả ngày nay, cô đều có cảm giác bồng bềnh
như trong mơ, không chân thực chút nào.

"Tôi nghe Đậu Đậu nói rồi, em sắp về Canada sao?"

Chất giọng trầm một lần nữa vọng từ trên xuống. Lâm Uyển Bạch

ngẩng đầu, nhìn thấy Hoắc Trường Uyên một tay đặt trên vô lăng, đôi mắt
anh đang nhìn chằm chằm vào mình không chớp mắt.

Bình tĩnh lại, cô gật đầu: "Phải..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.