XIN HÃY ÔM EM - Trang 2009

"Em nhặt được?" Hoắc Trường Uyên nheo mắt lại.

"Đúng vậy..." Lâm Uyển Bạch gật đầu, tiếp thục trả lời theo lời bịa đặt

vừa rồi, nói qua quýt: "Trùng hợp quá, lại bị tôi nhặt được! Hôm nay tôi
đưa Đậu Đậu đi mua quần áo, không đủ tiền nên quẹt chiếc thẻ đó. Dù sao
cũng là mua quần áo cho con của anh, chắc anh không để ý chứ? Bây giờ
tôi đi lấy trả anh đây..."

Nói rồi, cô định tranh thủ chuồn đi.

Có điều không được như ý nguyện, Hoắc Trường Uyên tiến lên một

bước, đặt ra nghi vấn: "Nhặt được khi nào?"

"..." Ánh mắt Lâm Uyển Bạch hoảng loạn.

"Nhặt được ở đâu?"

"Nếu đã nhặt được, lại còn là thẻ của tôi, vì sao không trả lại cho tôi?"

Hoắc Trường Uyên liên tục hỏi mấy câu, mỗi lần hỏi một câu, anh lại

tiến thêm một bước, cơ thể cao lớn gần như bọc kín lấy cô, ánh mắt rất
đáng sợ, dường như không có được đáp án là không yên với anh.

Lâm Uyển Bạch phải liên tục lùi về sau.

"Anh..." Cô miễn cưỡng gắng gượng chống chọi với anh, mí mắt run

rẩy: "Anh hỏi liền một lúc nhiều câu như vậy, làm sao tôi biết phải trả lời
câu nào..."

"Vậy thì em cứ trả lời từng câu một!" Hoắc Trường Uyên ép rất sát.

Lâm Uyển Bạch có phần rối loạn: "Tôi đã trả lời anh rồi, thì là tôi nhặt

được..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.