XIN HÃY ÔM EM - Trang 2144

được không ạ?"

"... Đậu Đậu ngoan nào!" Lâm Uyển Bạch vừa thấy xót trong lòng vừa

thấy khó chịu.

"Uyển Uyển, bảo bảo không muốn cô đi!" Bánh bao nhỏ ấm ức dùng hai

tay ôm chặt lấy cô.

"Đậu Đậu à..." Lâm Uyển Bạch thở dài!

"Uyển Uyển, cô đừng đi, ở lại đây với bảo bảo được không?" Bánh bao

nhỏ thẳng thừng bò lên chân cô, chui vào lòng cô, van nài: "Bảo bảo thật
sự không muốn cô đi, nếu như vậy bảo bảo sẽ không gặp được cô nữa,
cũng không được nói chuyện với cô, thơm má cô. Bảo bảo ngày nào cũng
sẽ nhớ cô. Vì bảo bảo cô có thể không đi không..."

E rằng bánh bao nhỏ chưa bao giờ nói một hơi nhiều câu như vậy, tới

cuối cùng giọng nó cũng nghẹn đi.

Lâm Uyển Bạch nâng đầu nó lên, đôi mắt to tròn đã ầng ậng nước, đầu

mũi cũng đỏ ửng lên.

Cô xót xa thở dài. Những giọt nước mắt ấy như hóa thành ong mật

chích vào thần kinh và trái tim cô, nhưng cô cũng chỉ biết dùng khăn giấy
lau nước mắt cho nó: "Đậu Đậu à, xin lỗi con. Có một câu nói mà sau này
lớn lên con sẽ hiểu, không có bữa tiệc nào không tàn..."

"Hu hu, bảo bảo mặc kệ, muốn được nhìn thấy cô cơ!" Bánh bao nhỏ

khóc cực kỳ đau lòng, nước mắt nước mũi giàn giụa, tuy rằng trước khi lên
xe Hoắc Trường Uyên dạy nó làm như vậy, nhưng bây giờ rõ ràng là chân
tình bộc lộ, nó thút thít liên tục: "Uyển Uyển đừng đi..."

Lúc này chiếc BMW phanh lại, đánh lái vào trong sân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.