XIN HÃY ÔM EM - Trang 2392

Lâm Uyển Bạch nghiêng đầu nhìn sang, giây phút ngắn ngủi khi bốn

mắt chạm nhau, trong ánh mắt có một độ sâu mà người ta cảm chừng
không dò nổi. Cô lại nhanh chóng cụp mắt xuống, bất giác cắn môi: "Sao
anh lại nhìn em như vậy..."

"À..." Hoắc Trường Uyên chỉ bật ra một tiếng đơn.

Lâm Uyển Bạch đặt tay lên đầu gối, nắm chặt tay lại, ngập ngừng khẽ

hỏi: "Hoắc Trường Uyên, em ở nhà họ Lâm đánh lại Lý Huệ hai cái, anh...
có phải bỗng dưng thấy em rất đáng sợ, rất xa lạ không?"

"Vì sao em lại nghĩ vậy?" Hoắc Trường Uyên nhướng mày.

"Không có sao..." Lâm Uyển Bạch căng thẳng nhìn anh.

"Không hề." Hoắc Trường Uyên mỉm cười.

Dĩ nhiên anh chẳng hề cảm thấy xa lạ hay đáng sợ. Lúc ở nhà họ Lâm,

nếu cô không giữ anh lại, anh đã định dạy Lý Huệ bài học lấy gậy ông đập
lưng ông rồi. Tuy rằng ra tay với phụ nữ có vẻ như hơi hèn, nhưng anh
chẳng quan tâm, không thể để bà ta ức hiếp người phụ nữ của anh.

Thấy cô mím môi lại như một đứa trẻ, Hoắc Trường Uyên cười khẽ

thành tiếng, rồi xoa xoa cằm, trầm ngâm nói: "Chỉ là cảm thấy đầy quyến
rũ."

Lâm Uyển Bạch kinh ngạc, sau đó mừng rỡ trong lòng.

"Thật hay giả vậy?" Cô chợt xấu hổ hỏi.

"Giả đấy." Hoắc Trường Uyên khẽ đáp.

"Này!" Lâm Uyển Bạch chán nản.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.