XIN HÃY ÔM EM - Trang 2557

Nhìn theo bóng Hoắc Dung khuất ở góc rẽ, cô đang định quay vào trong

thì lại nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc đồ Tôn Trung Sơn đi
tới từ một phía khác, trông cực kỳ nghiêm nghị, không nói không cười.

Lâm Uyển Bạch khẽ nhíu mày.

Bước chân của người ấy rất nhanh, chớp mắt đã đi tới cửa phòng.

Có lẽ Hoắc Chấn đi từ chỗ bác sỹ qua đây, lao thẳng về phía cô. Trông

ông già đi hẳn chỉ sau một đêm, tuy mặt mày khó chịu không lộ nhiều cảm
xúc nhưng có lẽ rất lo lắng cho con trai.

Lúc này Lâm Uyển Bạch không muốn tính toán nhiều với đối phương

bèn lên tiếng gọi: "Chủ tịch Hoắc..."

"Sao cô vẫn còn ở đây!" Nhìn thấy cô, sắc mặt Hoắc Chấn lập tức tệ đi,

ông chỉ tay vào mặt cô như lúc tối qua: "Tối qua tôi bỏ qua, bây giờ cô vẫn
ở lỳ ra đây làm gì!"

"Hoắc Trường Uyên cần tôi!" Lâm Uyển Bạch cuộn chặt tay lại.

"Cần cô?" Hoắc Chấn cười khẩy, cơn giận bùng cháy: "Cô đúng là nói

khoác không biết ngượng! Sao lại có loại phụ nữ khó dứt như cô nhỉ, bám
dai như đỉa vậy, lẽ nào cô hại Trường Uyên còn chưa đủ sao! Bốn năm
trước vì cô, trên đường ra sân bay nó bị tai nạn, bốn năm sau lại vì cô nó bị
đưa vào phòng phẫu thuật, người đầy máu! Cô đúng là đồ yêu tinh hại
người!"

"..." Lâm Uyển Bạch cắn chặt môi.

Bỏ qua những ân oán trước kia, với tư cách người làm cha, những lời

chỉ trích của Hoắc Chấn cô có thể chấp nhận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.