XIN HÃY ÔM EM - Trang 2559

Sắc mặt Lâm Uyển Bạch hơi tái đi. Cô cắn chặt môi, nhìn ánh mắt

trừng trừng như nhìn kẻ thù của Hoắc Chấn, sau đó quay đầu lại nhìn về
phía Hoắc Trường Uyên vẫn đang nằm ngủ trên giường qua cửa kính, cúi
đầu trầm ngâm vài giây rồi sải bước đi về phía thang máy.

Nhìn thấy cô đi vào thang máy rồi Hoắc Chấn mới hài lòng, hừ một

tiếng lạnh lùng, nhưng vẫn chưa hết tức giận.

Hoắc Trường Uyên không ngờ mình lại ngủ lâu như vậy. Bên ngoài,

mặt trời đã ngả về Tây. Sau khi mở mắt ra, người đầu tiên anh nhìn thấy là
Hoắc Dung đang ngồi bên cạnh giường gặm táo, nhai rồm rộp.

Nghe thấy động tĩnh, Hoắc Dung vội vàng nhìn về phía anh.

"Trường Uyên, cháu tỉnh rồi à!"

Hoắc Trường Uyên gượng cười, không mấy bất ngờ: "Cô à, cô tới sao."

"Lúc cô nhận được tin, vẫn còn đang đi công tác, giờ mới cuống cuồng

quay về, suýt nữa thì hết hồn hết vía!" Hoắc Dung ném lõi táo vào thùng
rác, mắng thẳng: "Thằng khốn này, sau này cháu không được làm vậy nữa
nhé. Cháu mà có mệnh hệ gì phải làm sao? Con gái lấy chồng như bát
nước đổ đi, cô chỉ biết trông cậy cháu phụng dưỡng tuổi già thôi!"

"Câu này mà để chị họ nghe được thì chắc sẽ phát rồ mất." Hoắc

Trường Uyên chậm rãi nói.

Hoắc Dung nghe xong, bực dọc chọc vào cánh tay bị thương của anh.

Nghe thấy anh đau đớn suýt xoa một tiếng, bà mới coi như bỏ qua cho anh.
Ngừng một chút, bà lại nhíu mày nói: "Không chỉ mình cô, trưa nay cả anh
trai cô cũng tới rồi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.