XIN HÃY ÔM EM - Trang 2560

Hoắc Trường Uyên cũng ý thức được có điều gì khác lạ. Anh nhìn

quanh phòng bệnh một lượt, không thấy bóng dáng thanh mảnh kia đâu.

"Uyển Uyển đâu ạ?"

Hoắc Dung khó xử nhún vai: "Con bé bị bố cháu đuổi về rồi!"

Hoàng hôn bao trùm quanh biệt thự.

Trong bếp, thím Lý đeo tạp dề chuyển một chiếc ghế con ra ngồi trước

bếp gas, vừa lật giở tờ báo vừa thi thoảng ngẩng đầu lên nhìn nồi canh gà
đang được hầm bằng lửa nhỏ.

Sau khi nghe thấy tiếng động ngoài cửa ra vào, bà vội vàng đặt tờ báo

xuống đi ra ngoài.

Nhìn thấy người xuất hiện, thím Lý chợt sửng sốt.

Vì Hoắc Trường Uyên còn mặc nguyên bộ đồ bệnh viện trên người, trên

cũng là đôi dép lê của bệnh viện. Trông anh có vẻ bị thương khá nặng, trán
và tay đều được băng kín mít, hơn nữa bước đi cũng nặng nhọc.

Trên mu bàn tay phải còn nhìn rõ mắt kim còn mới, tụ máu sưng to lên

thành cục.

Tối qua cả hai người họ đều không về nhà. Cô Lâm gọi điện thoại về

dặn bà dỗ tiểu thiếu gia ngủ, nhưng tình hình cụ thể ra sao thì không nói.
Thím Lý còn nghĩ họ chạy ra ngoài hưởng thụ thế giới của hai người rồi.

Hơn nữa lúc tối, tiểu thiếu gia biết tin này cũng không cố chấp như mọi

lần, còn gạn hỏi bà có phải để họ ra ngoài ngủ thì sẽ nhanh có em gái
không. Thím Lý tầm tuổi này rồi bị hỏi đến đỏ mặt, thầm lầm bầm trong
bụng: Thanh niên bây giờ đúng là!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.