XIN HÃY ÔM EM - Trang 2570

Khi anh đá cánh cửa sắt ra, bên trong rất tối, loáng thoáng nghe thấy

tiếng ú ớ mơ hồ của cô, sau đó có năm gã đàn ông vây quanh cô. Anh
không thể biết rõ cô ra sao, vì tầm nhìn bị che khuất, ngoài âm thanh ra,
chỉ có thể nhìn thấy hai chân cô lần lượt bị hai gã đàn ông giữ chặt...

Tối hôm trước họ vừa mới mây mưa vần vũ...

Anh yêu thương cô, cuối cùng khi cô đã mệt mới miễn cưỡng buông

tha, vậy mà bây giờ cô lại bị đám lưu manh kia ấn dưới đất...

Hoắc Trường Uyên không biết mình phải tốn bao nhiêu sức mới miễn

cưỡng đứng vững được. Lúc đó trong lòng anh không còn suy nghĩ nào
khác, chỉ có một ý nghĩ.

Dù cô có bị ai ức hiếp, anh vẫn cần cô!

Quyết tâm cưới cô làm vợ sẽ không gì thay đổi được!

Hoắc Trường Uyên hôn dịu dàng lên mí mắt run rẩy của cô: "Đã qua cả

rồi!"

"Ừm..." Lâm Uyển Bạch nghèn nghẹn.

Giọng anh trầm thấp len lỏi vào màng nhĩ, sức mạnh ấm áp từ cánh tay

anh truyền tới đều khiến cô từ từ bước ra những hình ảnh ác mộng ấy,
không còn sợ hãi và hoảng hốt nữa.

Giống như dỗ dành một đứa trẻ, anh kiên nhẫn vỗ về sau lưng cô.

Đợi cô bình tĩnh lại rồi, Hoắc Trường Uyên liếc về phía chiếc đồng hồ

báo thức ở đầu giường: "Một giờ đêm rồi, ngủ thôi!"

Lâm Uyển Bạch đáp một tiếng rồi nhắm mắt lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.