XIN HÃY ÔM EM - Trang 2777

Bây giờ là ban ngày ban mặt, khả năng có thể "xe chấn" là bằng không.

Lâm Uyển Bạch đang âm thầm thở phào thì phát hiện chiếc xe phanh

gấp, dừng đột ngột bên đường.

Cô ngó ra ngoài nhìn, hóa ra nó đang dừng trước cửa một khách sạn cấp

sao.

Cô còn chưa kịp nuốt nước bọt, Hoắc Trường Uyên đã đẩy cửa xe bên

cạnh ra, tháo dây an toàn, rồi nửa ôm nửa kéo cô ra khỏi ghế, đi thẳng vào
trong đại sảnh.

Lâm Uyển Bạch hỗn loạn, căng thẳng hỏi anh: "Chúng ta tới đây làm

gì?"

"Em nói xem?" Hoắc Trường Uyên không trả lời mà hỏi ngược lại.

"..." Hơi thở của Lâm Uyển Bạch trở nên run rẩy.

Hoắc Trường Uyên ôm lấy cô, mục đích rất rõ ràng. Anh đi thẳng tới

quầy lễ tân, rút chứng minh thư và thẻ ngân hàng trong ví ra, gập ngón tay
gõ lên mặt bàn: "Cho tôi phòng to nhất!"

"Vâng, phiền anh đợi một chút!" Người nhân viên đứng trong vội đáp.

Có vẻ như nhận ra sự sốt ruột của anh, người nhân viên làm việc rất tốc

độ, chưa đầy hai phút đã làm thủ tục nhận phòng xong xuôi, đưa trả anh
chứng minh thư kèm thẻ phòng.

Hoắc Trường Uyên vòng tay vơ lấy, rồi nắm tay cô đi về phía thang

máy.

Eo của Lâm Uyển Bạch bị một cánh tay anh ghìm giữ, không thể giãy

giụa chút nào, cũng không thể gào toáng lên cứu mạng. Cô gần như bị anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.